"Đương nhiên là thật." Tiêu Tụng cười đem tờ giấy kia gấp lại, đặt ở trên bàn rồi nói, "Đi thôi."


Nhiễm Nhan chần chờ một chút, vẫn đứng dậy theo hắn.


Tiêu Tụng nói với Nhiễm Vân Sinh: "Ta có chuyện quan trọng muốn thỉnh lệnh muội cùng ta đi ra ngoài một chuyến, hai canh giờ sau liền đưa nàng trở về. Được không?"


Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày nói: "Tiêu lang quân, việc này chỉ sợ không ổn, A Nhan cùng Tùy Viễn tiên sinh đã có hôn ước miệng, hiện tại tuy Tùy Viễn tiên sinh chưa chính thức đến cầu hôn, nhưng làm như vậy chung quy cũng không thỏa đáng."


Thời buổi này, lang quân nương tử tự hẹn ước nhau cũng là chuyện bình thường không bị trói buộc gì, hiện tại không khí đã trở nên cởi mở hơn, lang quân nương tử chơi đùa cùng một chỗ với nhau cũng khá nhiều, nếu là bình thường, yêu cầu này của Tiêu Tụng tuy rằng hơi đường đột, nhưng không coi là quá khác người, dù sao cũng đã nói là có "chuyện quan trọng".


Tiêu Tụng vạn phần thành khẩn: "Thật ra là như thế này, đã bắt được hai nghi phạm trong đám người bắt cóc Thập Thất Nương, định thỉnh Thập Thất Nương qua để nhận dạng một chút, vì sợ ngươi lo lắng, cho nên mới không nói rõ."


Tiêu Tụng mà đã nói xạo thì muốn chân thành tha thiết bao nhiêu sẽ chân thành tha thiết bấy nhiêu, xưa nay luôn mặt không đỏ tâm không nhảy, còn làm Nhiễm Vân Sinh cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.


"Thì ra là thế, là ta đa tâm." Nhiễm Vân Sinh thẹn thùng nói.


Lưu Thanh Tùng bây giờ đang hạ sự tồn tại của mình xuống đến mức thấp nhất, nhớ tới bộ dáng âm trầm của Nhiễm Nhan vừa rồi, không chút hoài nghi là nếu mình lại chọc giận nàng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


"Ta cũng đi cùng đi." Nhiễm Vân Sinh nói.


Tiêu Tụng nghiêm túc gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt."


Nhiễm Nhan hơi bất ngờ, người này diễn trò cũng quá là có khả năng diễn đến cùng đi!


Vừa rồi Tiêu Tụng nói là đã tìm được thi cốt, thời gian phá án cấp bách, thỉnh nàng đi hỗ trợ nghiệm thi, cũng nói tuyệt đối sẽ không có hậu họa gì. Nhiễm Nhan vốn tính toán trước khi căn cơ vững chắc thì sẽ không nghiệm thi, nhưng đã có Tiêu Tụng bảo đảm, nàng cứ coi như là đi tống cổ thời gian.


Trong khoảng thời gian này, nàng sống thật sự không được tự nhiên, đời trước, nàng từ nhà trẻ đến đại học, đến viện y học, liên tục bảy năm làm nghiên cứu, bởi vì người được tuyển vào bộ phận pháp y thường là nam, nữ cũng không thích hợp với nghề này, cơ cấu giám định tư pháp đối với bằng cấp và kinh nghiệm yêu cầu rất cao, vì thế lại khổ công đi lấy tiếp hai học vị tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp không lâu, thì gặp phải chuyện của Tần Vân Lâm, sau đó thì nàng không ngừng cắm đầu vào công việc.


Những năm gần đây, cuộc sống của nàng không phải học tập thì là công việc, dựa vào một thân kỹ thuật nghiệm thi mà tạo dựng được tên tuổi, cũng dần dần tìm thấy được lạc thú và một loại cảm giác sứ mệnh thiêng liêng trong công việc. Vứt bỏ sự nghiệp này, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy phương diện nhân tế của bản thân đúng là ở mức độ tệ hại cao nhất, căn bản không thể tự gánh vác.


Bởi vậy, ở Đại Đường nàng thà làm một ngỗ tác thân phận đê tiện, cũng sẽ không muốn cùng với một đám nữ nhân đông đảo trong hậu viện nội trạch đi tranh nhau trái tim cùng thân thể của một nam nhân.


Hiện tại Nhiễm Nhan tuổi mới mười lăm mười sáu, nếu lại phấn đấu vào một ngành nghề khác, nàng tin tưởng chính mình cũng có thể nỗ lực để có tiền đồ tốt đẹp, nhưng toàn bộ những năm tháng đẹp nhất của nàng đều đã trút hết vào nghiệm thi, hơn nữa còn có chút thành tựu, nói phải từ bỏ...thật sự có thể sao?


Nhiễm Nhan trước nay đều không phải là loại người vân đạm phong khinh, chuyện gì cũng xem nhẹ.


"Vết thương đau sao?" Tiêu Tụng thấy nàng nhíu mày dựa vào vách xe, không khỏi lo lắng hỏi.


Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, có chút mệt mỏi mở mắt ra, thấy ánh mắt ôn hòa của Tiêu Tụng, không đáp mà hỏi lại: "Ta làm thơ có phải thật sự rất kém cỏi hay không?"


"Muốn nghe lời nói thật?" Tiêu Tụng nhướng mày hỏi.


"Đương nhiên." Nhiễm Nhan nói.


Tiêu Tụng nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, cười nói: "Lời nói thật là...ta xem không hiểu lắm."


Tiêu Tụng nhờ có sự hun đúc của Lưu Thanh Tùng, cũng biết không ít danh từ hoặc thuật ngữ y học hiện đại, nhưng dù sao tinh lực của hắn cũng không nằm ở đây, cho nên không thể hiểu hết.


"Cho dù không hiểu mấy, cũng có thể đoán ra ý tứ đại khái trong đó. Bài thơ này tuy rằng không có ý cảnh gì, nhưng lại có kiến thức." Tiêu Tụng hảo tâm an ủi nàng.


Hắn vừa nói, vừa vươn hai ngón tay nhẹ nhàng xoa lên những nếp gấp giữa hai hàng lông mày của nàng, nhẹ giọng nói: "Làm chuyện mình muốn làm, thư thái là tốt rồi, chỉ cần ngươi không buông tay, ta vẫn sẽ luôn giúp ngươi."


Ta muốn nhìn ngươi cười, cười như lúc ngươi chơi ném tuyết ngày đó...


Nhiễm Nhan giật mình, vừa vì động tác của hắn vừa vì lời của hắn.


Sửng sốt một lát, cảm nhận được nóng bỏng từ ngón tay giữa chân mày, Nhiễm Nhan mới vỗ lên tay hắn, hừ hừ: "Ngươi nếu là muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn ra nội thương, xui xẻo chính là ngươi thôi!"


Tiêu Tụng thu hồi tay, biết những lời kia làm nàng không được tự nhiên, cười hắc hắc nói: "Còn muốn nghe lời càng thật hơn không? Phát ra từ phế phủ luôn."


"Cái gì?" Nhiễm Nhan đầy vẻ phòng bị mà nhìn hắn, không cảm thấy có thể nghe được cái gì hay ho từ miệng hắn.


Tiêu Tụng thành khẩn mà khuyên nhủ: "Nhiễm y sinh sau này ngàn vạn lần đừng làm thơ nữa, trong nhà lão thái thái chính là đem Lưu Thanh Tùng coi như cháu gái ruột mà nuôi, vạn nhất thật sự làm hắn chết vì cười, tìm ta đòi bồi thường, thì đành phải bắt ngươi bồi vào thôi."


"Cháu gái ruột?" Nhiễm Nhan không còn gì để nói, nhưng nội dung còn lại sợ là so với thơ nàng làm còn buồn cười hơn.


"Chuyện này nói ra thì rất dài, sau này ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe." Tiêu Tụng nhắc tới việc này liền vui sướng khi người gặp họa.


Thấy hắn cứ úp úp mở mở, Nhiễm Nhan chỉ khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn hắn. Trong lòng lại vô cùng cảm kích, hắn an ủi cổ vũ cùng hứa hẹn, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm "hành trình" của nàng ấm áp hơn.


"A Nhan." Tiêu Tụng kéo kéo ống tay áo của nàng, biết nàng không sinh khí, nhưng vẫn dỗ dành: "Đừng bực, ta có đồ cho ngươi."


Nhiễm Nhan không giận dỗi lặt vặt, nghe hắn nói như vậy, liền quay mặt lại chờ đáp án.


"Đợi lát nữa nghiệm thi xong sẽ biết." Tiêu Tụng cười ha ha nói.


Nhiễm Nhan trừng mắt nhìn hắn một cái, tâm lại cảm thấy có chút kỳ quái.


Tiêu Tụng đối với nàng vẫn cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng thoạt nhìn không giống từ bỏ. Nam nhân bình thường đều rất để ý vấn đề trinh tiết, cả đời sau cũng không hoàn toàn có thể tháo gỡ được cái nút thắt này, đối với một nam nhân cổ đại mà nói, hẳn là càng để ý hơn đi? Cho dù còn chưa hoàn toàn thất thân, nhưng tình trạng như nàng ở Đại Đường có tính là mất trinh hay không?


Những vấn đề này, cho dù Nhiễm Nhan là người thẳng thắn cũng không biết làm sao hỏi ra miệng. Hỏi: Tiêu Thị lang, chúng ta dùng lý trí mà tán gẫu một chút, ngươi đối với chuyện ta bị cường hôn này có ý kiến gì không? Có phải thấy ta quá phóng đãng hay không? Hay là nói: Ta bây giờ đã không còn thuần khiết, ngươi như thế nào còn không chịu vứt bỏ như vứt giày cũ?


Hỏi kiểu gì cũng thấy không thích hợp.


Đã tới nơi, Nhiễm Nhan liền bỏ qua vấn đề này, đi xuống xe.


Lúc lên xe Nhiễm Nhan như đi vào cõi thần tiên, nên cũng không để ý Tiêu Tụng dùng biện pháp gì, thế nhưng lại có thể thuyết phục Nhiễm Vân Sinh ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lưu Thanh Tùng, nhưng nghĩ đến lại có thể tham dự vào vụ án, nàng liền không thèm suy xét vấn đề khác nữa, cả người bất giác lại có thêm vẻ tự tin cùng sáng rỡ kia.


Tiêu Tụng nhìn sườn mặt của nàng, cười cười, "Đi thôi."


"Ừm." Nhiễm Nhan lên tiếng, đánh giá chung quanh. Thì ra xe ngựa dừng trong một cái viện, đi theo một hành lang gấp khúc hướng ra sau hậu viện, tốn thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, mới đến một cái viện hình chữ 'hồi'*.


*chữ này là một hình vuông lớn (bộ 'vi') bao bên ngoài một hình vuông nhỏ (bộ 'khẩu')


Dọc theo đường đi này vậy mà không gặp một người nào.


"Nơi này là công sở của Hình Bộ, hôm nay đa số người đều bị ta sai ra ngoài làm việc." Tiêu Tụng hất hất cằm về phía góc mái phi dương thấp thoáng trong một đám cây cối gần đó, "Đó là nơi quan văn của Hình Bộ làm việc, chỗ vừa rồi đi ngang qua là nơi nghỉ ngơi."


Thời Đường đãi ngộ dành cho quan viên thật sự không tồi, trong mỗi công sở đều có một tòa kiến trúc tinh mỹ, vườn cây có phong cảnh lịch sự tao nhã như vậy, thời điểm rảnh rỗi có thể thưởng cảnh uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ.


"Ngươi mang Thập Lang đến thiên thính nghỉ ngơi một lát trước đi." Tiêu Tụng nói với Lưu Thanh Tùng.


Nhiễm Vân Sinh có chút nghi hoặc, phạm nhân bị bắt, không phải là nhốt ở đại lao của Hình Bộ sao? Sao lại tới công sở?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play