Suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, nàng lặng lẽ duỗi tay cầm trường tiêu bên giường lên, nhẹ nhàng đẩy đoản đao bên trong ra, cẩn thận dịch ra khỏi chăn, ghé vào mép sau của giường, duỗi tay móc lên một cái bình nhỏ màu lam để trên hòm thuốc.


Nhiễm Nhan dán lỗ tai sát xuống đất, phân biệt tiếng bước chân kia, lại kinh ngạc phát hiện, có vẻ như không chỉ có một người!


Từ màn che đến nội thất, tổng cộng bất quá hai ba trượng, nếu hiện giờ hô to cứu mạng, chỉ sợ cứu viện còn chưa kịp tới thì đã bị bắt, hoặc là bị diệt khẩu, hơn nữa Vãn Lục còn ngủ ở gian ngoài...


Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan không khỏi hơi lạnh tâm, chỉ mong Vãn Lục không xảy ra chuyện...


Nhiễm Nhan giương mắt nhìn một chút, nếu bây giờ liền tránh ở sau màn, giết bọn hắn một cái trở tay không kịp là biện pháp tốt nhất, có điều phỏng chừng những người đó đã sắp vào được nội thất, nàng căn bản không kịp ra đến nơi.


Nàng nhẹ nhàng mở nút cái bình nhỏ màu lam, rải thứ thuốc như bột phấn đó ra đầy phòng, đặc biệt là hất vào trong chậu than cách đó không xa, thuốc bột bị đổ vào không ít, mùi hoa nồng đậm lập tức tràn ngập toàn bộ gian phòng.


Nhanh chóng làm xong chuyện này, Nhiễm Nhan dùng tay áo che lại miệng mũi, đem lỗ tai dán trên mặt đất, cố gắng phân biệt xem bọn họ đã đến đâu, lại mẫn cảm nhận thấy thanh âm loạt xoạt rất nhỏ.


Nhiễm Nhan có thể cảm giác được phần đầu có gió nhẹ lùa qua, hiển nhiên những người đó đã tiến vào trong nhà.


Nàng gắt gao cầm chặt cán của thanh đoản đao trong tay, xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn làm nàng bình tĩnh lại.


Tiếng bước chân dần dần đến gần, người tới tựa hồ vẫn chưa để ý đến hương khí quá mức nồng đậm trong không khí, chắc là cảm thấy đại đa số hương khuê của nương tử đều là như thế.


Những người đó chậm rãi đi tới gần giường, có người nhanh như chớp thò tay kéo đệm chăn ra, lại phát hiện trên giường trống rỗng, vội vàng đặt tay lên chăn xem xét, hạ giọng nói: "Vẫn còn ấm!"


Giường rất rộng, bên trên chồng chất chăn đệm, đứng ở bên này hầu như nhìn không thấy được phía sau, hơn nữa người tới cũng căn bản không nghĩ đến một cái tiểu nương tử lại lớn mật như thế, sau khi phát hiện có người xâm nhập mà đã lập tức nằm xuống bên cạnh giường.


Nhiễm Nhan biết, tuy tạm thời là nàng sẽ không bị phát hiện, nhưng cũng không thể kéo dài, có điều nàng cần chính là đoạn thời gian này. Thuốc bột nàng mới rải vừa rồi cần một lúc mới có phản ứng, trong khoảng thời gian này, Nhiễm Nhan có thể nắm chắc hơn một chút việc phải chế phục nhiều người như vậy, chỉ là không biết đối phương có còn người tiếp ứng bên ngoài hay không.


Những người đó dựa theo ánh sáng mỏng manh từ tuyết ngoài cửa sổ hắt vào phòng mà bắt đầu tìm người, đầu tiên bọn họ tập trung vào các loại rương lớn hoặc tủ mà người có thể chui vào, gia cụ thời Đường đa số đều rất thấp, chẳng hạn như giường, chỉ là một cái đài gỗ nhô lên từ mặt đất, mà những thứ đó căn bản không có khả năng cho một người trốn vào, ngoại trừ mấy chỗ có màn trướng, bình phong, phòng ngủ hầu như không có góc khuất.


Rất nhanh bọn họ đã tìm đến phía bên trong giường, Nhiễm Nhan cảm thấy vạn nhất mà bị phát hiện, tư thế quỳ rạp hiện tại của mình rất bất tiện, vì thế quyết định chủ động xuất kích. Nàng nhìn thấy ngay lúc bên ngoài mành chỉ có một bóng đen, thì đứng vụt dậy phóng ra.


Người đứng ở ngoài mành thấy Nhiễm Nhan đang chạy nhanh về bên này, cho rằng nàng muốn chạy đi, không chỉ không tránh ra, còn tiến lên ngăn lại.


Khóe môi Nhiễm Nhan hơi nhếch lên, nàng chờ chính là lúc này! Nàng đột nhiên cong eo, hàn quang trong tay lóe lên, đoản đao chuẩn xác cắm vào dây chằng của xương bánh chè khớp gối, Nhiễm Nhan xác định lực đạo của mình cũng không hoàn toàn tổn thương được xương bánh chè, chỉ cắt đứt được một nửa dây chằng.


Người nọ đột nhiên phải chịu một nhát như vậy, nhịn không được kêu thảm một tiếng, thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, chân bị thương càng bị kéo căng, làm hắn đau đến muốn bất tỉnh.


Những người đằng sau ngẩn ra, chợt lẹt rẹt rút trường kiếm ra chạy lại, muốn tóm lấy Nhiễm Nhan.


"Các ngươi tốt nhất đừng có cử động, nếu không cái chân này sẽ bị phế ngay lập tức!" Nhiễm Nhan lạnh lẽo xuất hiện, vẻ âm trầm làm người không rét mà run.


Nhiễm Nhan đoán bọn họ chỉ là đến để bắt cóc nàng, không phải hạ sát, nếu không cũng sẽ không chờ đến lúc bị công kích xong mới nghĩ tới chuyện rút vũ khí.


"Nhiễm Thập Thất Nương, chủ tử của chúng ta chỉ là muốn thỉnh ngươi qua nói vài lời, không có ác ý, ngươi không cần phải hạ thủ nhẫn tâm như vậy." Một hắc y nhân mở miệng nói.


Nhiễm Nhan tin lời này, nhưng không hề thả lỏng phòng bị, "Chủ tử các ngươi là ai?"


Thấy đối phương chần chờ, Nhiễm Nhan hừ lạnh nói: "Hành sự lén lút, dấu đầu lộ đuôi, ta dựa vào cái gì mà tin tưởng các ngươi?"


Những người đó không ngờ Nhiễm Nhan khó chơi như vậy, tuy rằng trước khi tới đã tìm hiểu, nghe nói vị nương tử này biết y thuật, có khả năng cũng biết dùng độc, bởi vậy bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều giải dược, nhưng không nghĩ tới, nàng cư nhiên còn biết võ công!


Trên thực tế, Nhiễm Nhan dựa vào bản lĩnh trục lợi này mới lên được đai đen Tae Kwon Do, nếu chính diện giao thủ, thì không phải là đối thủ của bất cứ ai trong số bọn họ, phỏng chừng đánh không tới hai chiêu đã bị chế ngự, nhưng Nhiễm Nhan âm thầm đánh lén, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, là điều mà bọn họ không thể đoán trước.


"Không xong!" hắc y nhân có vẻ là người cầm đầu kia hô nhỏ một tiếng, nàng biết dùng độc, hơn nữa giọng nói mới vừa rồi của nàng hình như hơi khác thường.


Vừa dứt lời, vài người đã cảm thấy choáng váng. Mà Nhiễm Nhan nín thở cũng đến cực hạn rồi, nàng cầm đoản đao lên, nhanh chóng thối lui ra bên ngoài.


Tấm mành vừa dày vừa nặng, cũng không có nhiều khí độc bị tràn ra ngoài, Nhiễm Nhan yên tâm mà hít thở vài hơi, đang chuẩn bị đi nhìn thử Vãn Lục, phía sau lại truyền đến một thanh âm lạnh như băng, "Mỗ thật là đã xem thường ngươi!"


Nhiễm Nhan quay phắt lại, thấy một hắc y nhân đang kéo một người trong tay, đi ra từ bóng tối.


Nhiễm Nhan thấy người hắn kéo trong tay, đồng tử đột nhiên co rụt lại, "Vãn Lục!"


"Yên tâm, nàng không có chuyện gì, nhưng nếu ngươi không chịu hợp tác, mỗ cũng không dám bảo đảm nàng có thể có chuyện hay không!" thanh âm trầm trầm lạnh lùng của người kia vang lên, "Ném đoản đao xuống."


Nhiễm Nhan hơi mím môi, đứng yên một lát, đoản đao trong tay loảng xoảng tuột xuống đất.


Có lẽ là đã thấy thủ đoạn của Nhiễm Nhan, tâm đề phòng của người nọ đã cao hơn mấy người kia, hắn cũng không tới gần Nhiễm Nhan, mà đặt kiếm lên cổ Vãn Lục, đứng xa xa ra lệnh cho Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan nhìn kỹ Vãn Lục, thấy nàng có thể là đã trúng mê dược hoặc là bị đánh ngất xỉu, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.


"Đưa giải dược cho bọn hắn." Hắc y nhân có vẻ không tin nàng, nên bổ sung một câu, "Đừng giở trò! Tính mạng của thị tỳ này nằm trong tay ngươi đó!"


Nhiễm Nhan khinh bỉ cười một tiếng, xoay người vào trong nhà, nàng lại nín thở, không nhanh không chậm mà mặc áo ngoài vào, dùng dây lụa trắng cột tóc đằng sau lên, mới khom người lấy ra một cái bình nhỏ màu vàng đất từ hòm thuốc ra, uống vào một viên, mới ném cái chai ra xa cho bọn họ.


Thuốc bột mà Nhiễm Nhan rải vừa rồi là được điều chế từ mạn đà la và linh lan, phối với một ít độc dược, chế thành một loại độc có hiệu quả mê huyễn. Sau khi hít mùi hương này vào, trong thời gian non nửa chén trà nhỏ sẽ bắt đầu cảm thấy choáng váng buồn nôn, tứ chi vô lực, đồng tử nở to, xuất hiện ảo giác..., người bị nặng sẽ hôn mê thậm chí tử vong.


Những người đó uống xong giải dược, đỡ người bị thương ra khỏi nội thất.


Người bên ngoài nói: "Nhiễm Thập Thất Nương, mời đi theo mỗ một chuyến."


Nhiễm Nhan lấy khăn tay, lụa trắng tẩm độc dược cất vào người, trước khi đi nhìn thấy cây dù trắng trơn được đặt dựa vào tường,nghĩ rằng bên ngoài tuyết đang rơi, liền cầm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play