Khóe môi Ôn Đình Vực co rút.
Cô gái này lại có mấy phần thú vị đây. “Nhưng tôi không câu dẫn anh. Anh xấu như vậy, nhìn thôi cũng chán chết.” Cố Niệm Niệm ác ý nói.
Dù thế nào cô cũng muốn trả thù người đàn ông trước mặt này.
Đánh nhau thì cô đánh không lại, nhưng mau mồm mau miệng một chút cũng tốt.
Nhưng nói thế lại hơi trái với lương tâm.
Cô mong chờ bộ dạng tức giận thở hồn hển của người đàn ông.
Nhưng vẻ mặt người đàn ông không chút gợn sóng: “Nếu cô cho là xấu thì cứ xem là xấu đi.”
Một đấm này của cô như thể đấm vào bông, không chút đàn hồi.
Ôn Đình Vực lạnh nhạt nói: “Trước mặt cô là thùng rác, có muốn nôn thì cứ nôn đi cho đỡ khó chịu.”
“Anh!” Cố Niệm Niệm vô cùng tức giận.
Ôn Đình Vực đứng dậy.
Giọng anh lạnh lẽo, có vẻ xa cách: “Cô để lại tắm chỉ phiếu đó cũng không khiến tôi nhìn cô thêm máy lần đâu. Nếu bây giờ cô hồi hận thì vẫn có thể, xem như tôi đền bù cho cô.”
Ai cần chỉ phiếu của anh!
“Không cần!”.
Truyện NgượcCố Niệm Niệm nói rõ từng chữ: “Xem như tôi vớ phải vịt!”
Cô lại mong chờ bộ dạng tức đến thở hỗn hễển của người đàn ông.
Nhưng Ôn Đình Vực chỉ lạnh nhạt nhìn Có Niệm Niệm: “Đợi cô lấy ra được con số trên tắm chi phiếu của tôi, lúc đó hãy nói đến câu đi tìm vịt này.” Nói xong, Ôn Đình Vực nghênh ngang rời đi.
Để lại Cố Niệm Niệm tức đến khó chịu.
Cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, đấu võ mồm ít khi nhận thua bao giờ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người đàn ông này còn độc miệng hơn cô, hơn nữa còn không dễ bị chọc giận. Bạn nói gì, anh ta đều đáp trả bốn hai tám lần lại.
Đây là một nhân vật lợi hại, Cố Niệm Niệm nghĩ thầm.
Nhưng lúc này không phải lúc để cô nghĩ nhiều như vậy. Điện thoại truyền đến tiếng báo thức cố định, nhắc nhở cô rằng hai tiếng sau lại đến ca của cô.
Cố Niệm Niệm muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cho sinh hoạt của mình, nên cứ nghĩ hè là cô lao dầu, liều mạng làm.
Ban ngày cô đến nhà mà làm công nhân phơi trà, ban đêm còn phải đến bar bán rượu.
Cố Niệm Niệm bán rượu ở quán bar tương đối chính quy, nhưng ở quán bar chính quy thì cũng không thiếu ngư long hỗn tạp.
Cô đã từng phải chịu thiệt, bị người ta suýt nữa ăn đậu hũ.
Cho nên, sau một thời gian làm việc, cô đã tỏ tường, ăn mặc tỉ mỉ một phen.
Đồ hóa trang cô chuẩn bị sẵn trong túi xách. Sau khi trang điểm thay đồ, từ xưởng trà đi ra, cô đã có một bộ mặt khác.
Cả cái đầu đỏ tươi, lông màu kẻ thô, môi đen như đít khi.
Từ xưởng trà đi ra, Ôn Đình Vực nhận được một cú điện thoại.
“Mẹ.” Giọng Ôn Đình Vực lạnh nhạt.
Lâm Thải Tinh là mẹ ruột của Ôn Đình Vực.
“Đình Vực, đối tượng hẹn hò hôm nay con nhất định phải đến xem qua.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng phụ nữ đầy vẻ ưu nhã, quý phái: “Đối phương là thiên kim độc nhất của tập đoàn Á thị”
“Mẹ, con đã nói là con không thích xem mắt.” Ôn Đình Vực ngắt lời Lâm Thải Tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT