Anh chỉ tùy tiện đứng ở đó đã tôn quý như đế vương, có khí thế làm người khác kính sợ và khí chất hơn người. Tô Bạch cung kính đi đến bên cạnh: “Ôn tổng, đã thông báo cho quản gia biết hôm nay anh sẽ trở về khu nhà Thang Thần.”
Ôn Đình Vực gật đầu: “Đi thôi.”
“Vâng, Ôn tổng.”
Từ sân bay đến Thang Thần cũng hơi xa, khi về đến đã là chín giờ tối.
“Tiên sinh, Cố tiểu thư không về chung với ngài sao?” Dì Lý chỉ thấy có mình Ôn Đình Vực về nên hỏi.
Ôn Đình Vực cau mày, hôm nay anh về cũng không báo cho Cố Niệm Niệm biết.
“Vừa rồi Cố tiểu thư đi ra ngoài tôi còn tưởng là đi đón ngài, có lẽ là có việc khác.” Dì Lý hiểu chuyện nên vội hoà giải.
Ôn Đình Vực gật đầu: “Dì đi nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi dì Lý đi nghỉ ngơi, Ôn Đình Vực dùng máy tính xử lý công việc, đã đến mười giờ.
Giờ này rồi mà cô gái kia còn chưa về, Ôn Đình Vực cảm thấy bản thân nên hỏi, dù họ chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.
Anh bâm gọi số điện thoại của Cố Niệm Niệm, nhưng không ai bắt máy.
Ôn Đình Vực không hiểu sao lại bức bói trong lòng, anh đi qua đi lại trong phòng khách rộng lớn.
Trong lúc vô tình ánh mắt anh rơi vào cái hộp giấy trên sô pha. Hộp giấy đã được mở, phía trên in hình một cô gái ăn mặc gợi cảm hở hang.
Ôn Đình Vực cầm hộp giấy lên, bên ngoài có dán đơn chuyển phát nhanh, ghi rõ người nhận là Cố Niệm Niệm, ngày nhận là hôm nay.
Trong hộp có tờ giấy, Ôn Đình Vực vừa nhìn tháy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm.
Cửa hàng tình yêu tình thú, thoả mãn các loại nhu cầu để đàn ông điên cuồng vì bạn.
“Điều tra vị trí hiện tại của Cố Niệm Niệm.” Ôn Đình Vực gọi điện thoại cho Tô Bạch.
Nhanh chóng có kết quả, Cố Niệm Niệm đang ở quán bar lần trước họ gặp nhau.
Hôm nay Cố Niệm Niệm cảm thấy hôm nay rất kỳ lạ, làm ăn phát đạt thì không nói, cớ gì thỉnh thoảng luôn có đàn ông huýt sáo với cô vậy.
Cô sờ sờ khuôn mặt mình, hôm nay mình trang điểm như ôm bom, sao vẫn có đàn ông huýt sáo thê.
Cô trái lo phải nghĩ, xem ra lời nói trên mạng quả nhiên toàn lừa gạt người ta, tất lưới vốn không phải tuyệt chiêu phòng sói.
Cố Niệm Niệm chột dạ cũng mò lên theo.
Ôn Đình Vực thấy Cố Niệm Niệm bê rượu đi lên thì anh trực tiếp cầm lấy rượu của cô quăng ra ngoài cửa số xe.
“Loảng xoảng.”
Chai rượu rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, chất lỏng chảy đầy đất.
“Anh dựa vào đâu mà quăng rượu của tôi!” Cế Niệm Niệm hét to.
Chỗ rượu đó trị giá mấy nghìn! Cô phải bán bao nhiêu chai rượu mới có thể kiếm đủ, lại bị Ôn Đình Vực quăng thẳng như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT