Cô đờ ra cả buổi, hơn nửa ngày sau mới mạnh mẽ cười một tiếng: “Anh không nói đùa sao?” “Không nói đùa, không phải đã nói xong về hợp đồng hôn nhân rồi sao? Không đi nhận giấy hôn thú thì sao gọi là kết hôn?”

Mặt Ôn Đình Vực rất nghiêm túc, không có vẻ gì là nói giỡn.

Cơ thể mảnh khảnh của Có Niệm Niệm bắt đầu run rấy.

Cố Niệm Niệm cho rằng Ôn Đình Vực nói đến hợp đồng hôn nhân chẳng qua là hai người ra vẻ để đối phó với người khác, cùng lắm là ký một bản hợp đồng, không ngờ Ôn Đình Vực lại bảo nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Trong mắt Cố Niệm Niệm, nhận giấy chứng nhận kết hôn là việc lớn.

Nếu Ôn Đình Vực thật sự muốn lĩnh giấy hôn thú cùng mình, Cố Niệm Niệm cảm thấy nhất định phải nói rõ một số chuyện với anh.

“Anh hiểu về tôi không mà muốn nhận giấy hôn thú với tôi?” Cố Niệm Niệm nháy nháy mắt.

“Trước mắt chỉ hiểu về phương diện giường chiếu, những thứ khác sau này từ từ tìm hiểu sau.”

Mặc dù nói ra toàn những lời không cần mặt mũi nhưng Ôn Đình Vực lại nói đến thản nhiên.

Khuôn mặt già của Có Niệm Niệm đỏ bừng lên.

Cô khịt mũi một cái: “Anh thật sự muốn đi nhận giấy hôn thú với tôi ư? Tôi nói cho anh biết, tôi rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền đóng học phí đại học.”

“Em không có cũng không sao, tôi có tiền là được rồi.”

“Hơn nữa quá khứ của tôi còn rất phức tạp.”

“Phức tạp thế nào?” DI) 2 Tiên XU ỀT TH Ị À SYC sẽ ‘Tôi đã làm qua rât nhiêu công việc, có làm công nhân ở xưởng trà, thậm chí còn đi bán rượu ở nơi hỗn loạn như quán bar.” “Cho nên tôi càng cảm thấy chọn em là chính xác.” Ôn Đình Vực lạnh nhạt nói.

“Thứ nhất, em còn trẻ như vậy mà đã làm việc nặng ở xưởng trà. Thứ hai, có thể bảo trì được thân thể trong sạch ở nơi hỗn loạn như quán bar đã đủ để tôi lau mắt mà nhìn em.” Đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.

Hô hấp Cố Niệm Niệm cứng lại.

Sau nửa ngày cô mới cười cười: “Cảm ơn anh.”

Tất cả là do Mạc Bạch mua, Ôn Đình Vực cũng không biết là nơi nào.

Cố Niệm Niệm cắn ngón tay: “Khi tôi vừa mới tiến vào đại học, khoa chúng tôi có một nữ sinh rất xinh đẹp, trong nhà lại có rất nhiều tiền. Lúc cô ta đi chơi ở Pháp về đã mang theo rất nhiều loại chocolate của hãng này.”

Ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn cô, chăm chú lăng nghe.

Cố Niệm Niệm muốn nói hết ra, cô tiếp tục nói: “Cô ta phân phát cho tất cả bạn học trong khoa ăn nhưng riêng tôi thì lại không cho, bởi vì cô ta nói đây là một loại xui xẻo. Người nghèo giống như tôi ngày thường không được ăn chocolate tốt, ăn rồi cũng chả biết ngon hay dở nên không mang cho tôi.”

Khóe môi Cố Niệm Niệm lộ ra một nụ cười tự giễu: “Tôi nói rồi, tôi rất nghèo.”

Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực sáng lên, sau nửa ngày anh mới i02 /9Ạ 024 S8 rẺ ĐiểẾ vô vô vào đâu Cô Niệm Niệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play