“Đúng thế đúng thế.” Chu Mỹ Ngọc liền cúi đầu khom lưng tiến lên.

Nhà họ Lưu giàu có, Cố Niệm Niệm có tìm ai cũng vậy thôi. Nhưng Cố Niệm Niệm cũng không còn trong trắng nữa, hy vọng thằng đần ở nhà họ Lưu kia không nhận ra.

“Mang đi cho tôi.” Lưu Tư Ngữ nói.

“Không được dẫn tôi đi!” Cố Niệm Niệm đột nhiên hét lớn.

Trong đầu cô chuyển nhanh. Mình nhất định phải kéo dài thời gian, nếu bị mang đi thật thì sẽ bị tên đần kia chén sạch, lúc đó thì trễ rồi.

“Người đàn ông của tôi sẽ đến cứu tôi.” Cố Niệm Niệm trừng Lưu Tư Ngữ.

“Người đàn ông của cô sao?” Lưu Tư Ngữ cong môi: “Là gã Hà Thư Thư gì đó sao? Cố cho rằng thằng quỷ nghèo đó có thể đấu với nhà họ Lưu sao?”

“Tất nhiên không phải anh ta, người đàn ông của tôi là Ôn Đình Vực!” Cố Niệm Niệm nói hùng hồn, nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hỗ.

Sao Ôn Đình Vực lại có thể là người đàn ông của cô được chứ?

Nhưng vì kéo dài thời gian, da mặt có xá gì?

“Ôn Đình Vực?” Lưu Tư Ngữ không kịp phản ứng.

Chị của Cố niệm Niệm cố gắng khống chế không cười to: “Chồng của em gái tôi là Ôn Đình Vực, là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế YS, Ôn Đình Vực đó nha.”

Nói xong, sắc mặt của Có Bân và Chu Mỹ Ngọc tối sầm lại.

Sao Cố Xảo Xảo lại có thể nói chuyện đầu óc Cố Niệm Niệm không được bình thường ra chứ? Lỡ như nhà họ Lưu không cần con nhỏ này nữa thì sao?

Nhưng sao Cố Xảo Xảo nghĩ được nhiều như vậy? Trước giờ, khiến Cố Niệm Niệm xấu mặt là niềm vui lớn nhất của cô ta. Lưu Tư Ngữ lần này nghe rõ rồi.

Cô ta cũng chú ý đến phản ứng của Cố Xảo xảo, che bụng cười ra tiếng: “Cô điên rồi à? Chồng cô là Ôn Đình Vực, ha ha.

Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe suốt cuộc đời này luôn đó.”

Sau khi cười xong, cô ta thẳng lưng, cao ngạo nhìn Cố Niệm Niệm: “Ôn Đình Vực là ai chú! Hạng nghèo hèn mạt rệp như cô có khi mơ cũng không gặp được chứ đừng nói gặp. Cho dù cô không muốn theo em trai tôi thì cũng không cần phải nói năng hoang đường thế đâu.”

“Tôi không nói láo, anh ấy sẽ đến cứu tôi!” Cố Niệm Niệm không hề yếu thề.

Thật ra trong lòng cô cũng không dám chăm. Chưa nói không biết người đàn ông đó có thể đến cứu cô không, người đàn ông đó thật sự là tổng giám đốc Ôn đình Vực của tập đoàn YS sao?

Ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin.

Mà Ôn Đình Vực lúc này đang chạy đến nhà họ Có.

“Lái xe nhanh lên.” Anh giục Tô Bạch.

“Vâng.” Tô Bạch tăng tốc độ xe lên nhanh nhát, đồng thời xoay bộ đàm bảo đám vệ sĩ phía sau cũng tăng tốc lên nhanh nhất.

Ôn tổng luôn trầm ổn, đây là lần đầu tiên anh ấy yêu cầu mình tăng tốc xe.

Cô ta nghĩ Cố Niệm Niệm sợ bị bắt nên ở đây giả ngủ.

Lưu Tư Ngữ ngưng cười: “Mang cô ta xuống cho tôi.”

Cô ta cũng không rảnh mà cùng chơi với Cố Niệm Niệm nữa.

Chu Mỹ Ngọc và Cố Bân một trái một phải nhác Cố Niệm Niệm lên.

Cố Niệm Niệm tuyệt vọng.

Người đàn ông đó chắc là sẽ không đến cứu cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play