Hiện tại mỗi ngày cô ở Ôn gia uống sữa bò đều là vận chuyển hàng không từ New Zealand về đây. Hôm đó Tô Nhan cho cô một hộp sữa bản địa, Cố Niệm Niệm vừa uống liền cảm thấy hương vị không đúng, không muốn uống nữa.
Ký thật hiện tại cô xác thực có chút làm kiêu.
Cố Niệm Niệm cảm thấy, cô cần phải điều chỉnh lại thái độ của mình, không thể bị cuộc sống xa hoa ăn mòn, nếu không đến lúc bị đánh về nguyên hình liền chết thẳng cảng.
Khoảng 7 giờ tối thì Ôn Đình Vực trở về.
Thấy anh trở lại, Cố Niệm Niệm hưng phần đến run rầy.
Đúng, cô muốn run rầy.
Bởi vì cô thật sự quá đói bụng. Cô vì báo ân mà đặc biệt làm một bàn đồ ăn, không thể nào tự mình ăn trước được, cho nên khẳng định là phải đợi Ôn Đình Vực trở về.
Trong lúc chờ đợi lại ngửi mùi thức ăn, đối với Cố Niệm Niệm chính là một loại dày vò.
Cho nên Ôn Đình Vực đã trở về, rốt cuộc cũng có thể ăn com rồi.
“Anh về rồi à.”” Có Niệm Niệm vẻ mặt hưng phần.
Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật.
Không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, anh cảm thấy hôm nay Cố Niệm Niệm thấy mình thì đặc biệt hưng phần, giống như là một con vật cực kỳ đói nhìn thấy đồ ăn.
Anh đem ánh mắt chuyển đến một bàn thức ăn trước người Có Niệm Niệm.
“Cố chưa ăn cơm?” Tuấn mi của anh khẽ nâng.
“Ừm ừm, chờ anh trở về rồi cùng ăn.” Cố Niệm Niệm cười đặc biệt lấy lòng: “Đều là tôi tự tay làm.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động. .
||||| Truyện đề cử:
Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Kỳ thật buổi tối lúc tiếp khách anh đã ăn cơm xong, nhưng nếu Cố Niệm Niệm đích thân làm, vậy anh cũng có thể coi như mình chưa ăn cơm.
Ôn Đình Vực ngồi xuống bàn ăn trước, ánh mắt vô ý đảo qua Có Niệm Niệm, ngay sau đó nhíu nhíu mày.
Có Niệm Niệm trực tiếp khoanh chân ngồi trên ghé.
Chẳng qua cô rốt cuộc vẫn học được chút thông minh, không có mặc váy, nếu không cảnh xuân lại muồn lộ hét.
“Cô không thể ngòi tử tế chút sao?” Thanh âm Ôn Đình Vực nhàn nhạt.
Anh cảm thấy Cố Niệm Niệm không giống nữ nhân chút nào, ở đâu sẽ có nữ nhân nào giống như cô vậy, tướng ngồi cũng không ra gì.
Cố Niệm Niệm nhanh chóng đem chân bỏ xuống, cười khan với Ôn Đình Vực.
“Cô thật không giống một nữ nhân.” Ôn Đình Vực không khách khí nói.
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Nhưng tôi chính là nữ nhân mà.”
*Cô cảm thấy cô có chỗ nào giống nữ nhân?” Anh vừa nói vừa cầm một chén nước đưa đến trong miệng.
Cố Niệm Niệm vô thức mà ưỡn ngực lên: “Tôi có cái này, cái này chính là chứng minh, anh có không?”
Ôn Đình Vực nghe vậy thiếu chút nữa phun ra.
“Ừm, tôi không có.” Ánh mắt anh không khỏi dừng lại ở nơi chứng minh có Niệm Niệm là nữ nhân.
Không thể không nói, Cố Niệm Niệm phát dục rất tốt.
Tuy hành động lời nói của cô một chút cũng không giống nữ nhân, nhưng thân thể của cô không thể nghỉ ngờ chính là nữ.
“Vậy là đúng rồi, tôi đây sao có thể không phải nữ nhân chứ.” Có Niệm Niệm vẻ mặt đắc ý.
Ôn Đình Vực thu liễm cảm xúc của mình, bắt đầu ăn cơm.
Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực ăn cơm, trong lòng không khỏi vạn phần cảm khái.
Ai, đều là người, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ.
Tư thế Ôn Đình Vực ăn cơm sao lại đẹp như vậy, mà mình thì sao. Cố Niệm Niệm nhìn hạt cơm rơi trên bàn bên cạnh bát, liền tự mình cảm thấy xấu hổ.
“Cô làm cũng khá ngon đấy chứ.” Ôn Đình Vực nói.
Được khích lệ, Có Niệm Niệm tỏ ra rất vui vẻ: “Tôi đây mỗi ngày đều sẽ làm cho anh.”
“Làm cả đời?” Ánh mắt Ôn Đình Vực sâu thẳm.
Có Niệm Niệm sửng sốt, một lại sau cô có chút lúng túng nói: “Anh nói cái gì thế.”
Cô cùng Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị vợ chồng, nơi nào đến phiên cô làm cơm cho Ôn Đình Vực cả đời chứ.
Ngữ khí Cố Niệm Niệm rất nghiêm túc: “Hôm nay ở trước mặt mọi người, hiệu trưởng đã làm sáng tỏ ảnh chụp của tôi và bạn học là hiểu lầm. Tôi biết nhất định là anh, nếu không hiệu trưởng không có khả năng hưng sư động chúng như vậy.”
Ôn Đình Vực khẽ nhếch khóe môi, không nói gì.
“Thật sự rất cảm ơn anh, Ôn Đình Vực.” Cố Niệm Niệm lặp lại một lần.