Là một sinh viên nên ngồi nghe giảng, có điều Địch Tư ngồi ở đây nhưng cả người luôn có cảm giác hốt hoảng, bên tai truyền đến tiếng giảng bài trầm thấp, mấy nữ sinh phía sau còn đang thảo luận câu chuyện giáo viên đẹp trai, Địch Tư thầm bĩu môi, ngẩng đầu lén nhìn lên, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc ánh mắt của đối phương cũng nhìn qua, Địch Tư sửng sốt, lại vội vàng cúi đầu, cậu ta không phát hiện trong mắt đối phương có ý cười.


Cuối cùng đã tới thời gian tan học, Địch Tư vẫn là quyết định đi tìm đối phương nói chuyện, ra cửa phòng học, phía trước cách đó không xa có bóng dáng cao lớn đang đứng, có điều anh ta đang bị mấy nữ sinh vây quanh, cúi đầu như đang nói chuyện với bọn họ. Địch Tư cau mày, do dự đứng ở bên, vừa nghĩ vừa sốt ruột đi tới đi lui bên cạnh, trừng mắt nhìn đám nữ sinh ồn ào. Lúc này, Địch Tư phát hiện ánh mắt đối phương quét qua mình, sau đó lại cúi đầu nói gì với đám nữ sinh, chỉ chốc lát sau, những nữ sinh rời đi, sau đó Địch Tư thấy Liên Triều đi về phía mình.


Địch Tư theo bản năng mà đứng thẳng lưng, lúc Liên Triều tới bên cạnh cậu ta, người ta vẫn cao hơn cậu ta một cái đầu. Khóe miệng Địch Tư giật giật, tiếng thầy sắp ra khỏi miệng lại nuốt về.


Liên Triều hứng thú nhìn sắc mặt Địch Tư thay đổi liên tục, đột nhiên lên tiếng: "Có chuyện muốn nói với tôi sao."


"Không sai, tôi..."


"Chờ đã." Liên Triều thong thả máy nháy mắt một cái, sau đó nhìn xung quanh một chút: "Tôi nghĩ cậu không muốn nói ở chỗ này đâu."


Địch Tư lập tức ngậm miệng lại.


Liên Triều khẽ cười một tiếng, thấy Địch Tư nghe lời thế thì gật đầu: "Đi thôi."


Sau đó anh ta xoay người đi về một hướng.


"Đợi đã, đi đâu?" Địch Tư đuổi theo phía sau hỏi.


"Đứa trẻ ngoan không nên hỏi nhiều." Liên Triều cũng không quay đầu lại nói.


Mẹ nó, ai là đứa trẻ ngoan.


Trong lòng Địch Tư xỉ nhổ, Liên Triều phía trước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt dưới kính được ánh mặt trời chiếu vào nhìn có vẻ sắc bén, lại mơ hồ xuất hiện quầng sáng vàng nhạt, cực kỳ mỹ lệ.


Địch Tư nhìn đến sửng sốt, đợi nhìn kĩ lại, mắt của đối phương rõ ràng là màu đen, chẳng lẽ cậu nhìn lầm rồi?


"Cậu đang nhìn gì vậy?"


"À... Không có gì." Địch Tư phục hồi tinh thần lại, có chút lúng túng lắc đầu, cậu lại nhìn chằm chằm một người đàn ông như vậy.


Liên Triều nhếch miệng cười: "Đến rồi, nơi này là phòng làm việc riêng của tôi ở trường học, nơi này sẽ không có ai quấy rầy chúng ta."


"Phòng làm việc riêng?" Địch Tư kinh ngạc nhìn Liên Triều.


Liên Triều biết Địch Tư đang kinh ngạc cái gì, anh ta mở miệng nói: "Tôi là chủ tịch của trưởng, có phòng làm việc riêng cũng bình thường mà."


Địch Tư nhỏ giọng nói: "Ai mà biết anh là chủ tịch của trường, tôi cũng đâu phải học sinh của trường học này."


"Hửm? Có ý gì?" Tay cầm tay nắm cửa của Liên Triều hơi khựng lại, sau đó tiếp tục vừa mở cửa vừa nói.


Địch Tư nói: "Tôi là học sinh trao đổi năm nay."


"Ồ vậy sao." Liên Triều gật đầu, mời Địch Tư vào trong.


Đồ dùng bên trong lấy màu nâu làm chủ, đa số là thiết kế từ gỗ, nhìn vô cùng có phong cách.


"Ngồi đi, muốn uống gì không?"


Địch Tư lắc đầu, ngồi lên ghế sô pha: "Ngày hôm qua thầy..."


"Vẫn nên uống chút đi." Liên Triều ngắt lời Địch Tư: "Chuyện cần hỏi không nên quá gấp gáp, tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận lâu đấy."


Địch Tư nhận một ly cà phê nóng hổi, tay lạnh như băng lập tức ấm áp, ánh mắt cậu hơi cong nở nụ cười, sau đó lúc Liên Triều nhìn thì khôi phục lại biểu cảm bình thường: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa."


Liên Triều làm một tư thế mời.


"Khụ, thầy..."


Liên Triều: ...?


Địch Tư: Ừm, mình nên mở miệng thế nào? Hay là hỏi thế nào đây?


Thấy biểu cảm xoắn xuýt của Địch Tư, cuối cùng Liên Triều không nín được nở nụ cười, lúc Địch Tư thẹn quá thành giận, anh ta lên tiếng: "Có phải cậu muốn hỏi vì sao hôm qua tôi lại ở đó? Tôi biết chuyện gì? Hay tôi có phải hung thủ hay không?"


Địch Tư nhìn Liên Triều nói: "Tôi biết thầy không phải hung thủ."


"Ồ?"


Sau đó Địch Tư nói lại những phân tích hôm qua của Địch Hạo, đương nhiên không có nói đây là do Địch Hạo nói, cậu cảm thấy mình vẫn cần danh dự.


Khóe miệng Liên Triều hiện ra nụ cười: "Ừm... Cho nên, ngày hôm qua cậu thấy gì?"


"Thầy không biết?" Địch Tư hoài nghi nhìn về phía Liên Triều.


Ai ngờ Liên Triều lại lắc đầu: "Tình huống cụ thể tôi không biết, có điều tôi biết nơi đó đã không còn nguy hiểm, nhưng cảnh tượng cũng không đẹp đẽ gì."


Địch Tư sửng sốt: "Có ý gì, thầy biết ai là hung thủ sao?"


Liên Triều đổi tư thế khác, lấy tay ôm đầu gối: "Tôi không biết hung thủ là ai."


"Vậy thầy..."


"Tôi nhìn thấy gã."


"Hả?" Địch Tư lập tức lại nói: "Vậy sao thầy không..."


"Không bắt được gã?" Liên Triều giang tay ra: "Đương nhiên là để gã chạy rồi."


Địch Tư dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Liên Triều từ trên xuống dưới, dáng dấp cao to lực lưỡng như thế, lại không bắt được một tên tội phạm.


Liên Triều híp mắt nói thêm: "Trên người tên kia máu me khắp người, tôi thấy buồn nôn, nên không dùng hết toàn lực."


Ánh mắt Địch Tư nhìn người này càng thêm chán ghét.


Liên Triều: ...


"Được rồi!" Địch Tư vỗ tay một cái: "Vậy thầy chắc chắn đã thấy tướng mạo người đó, nhanh đi đồn cảnh sát với tôi tường thuật lại, vụ án này có thể phá rồi!"


Liên Triều lắc đầu: "Không có đơn giản như vậy đâu. Thứ nhất, tôi chưa từng thấy tướng mạo gã, thứ hai, chuyện này, người thường không giải quyết được."


Câu cuối của Liên Triều khiến Địch Tư kinh ngạc: "Ý thầy là gì?"


Liên Triều nói một câu không liên quan, anh ta hỏi Địch Tư: "Cậu là người nhà họ Địch?"


Vẻ mặt Địch Tư kinh ngạc như muốn hỏi sao thầy biết, cậu đương nhiên biết nhà họ Địch trong miệng anh ta không đơn giản là một dòng họ, điều này đại biểu cho một biểu tượng, một gia tộc lớn khác biệt với người bình thường.


"Xem ra là đúng rồi, nếu không không thể nào giải thích được việc trên người cậu có linh khí. Có điều hiện tại nhà họ Địch xuống dốc đến vậy à? Một tên nhóc tới tuổi này như cậu lại không có tí tác dụng."


Liên Triều vừa dứt lời, Địch Tư như mèo bị đạp đuôi, nhảy dựng lên từ sô pha: "Thầy có giỏi thì lặp lại lần nữa! Nhà họ Địch mới không có xuống dốc! Linh khí trên người tôi ít là có nguyên nhân! Tôi chỉ mới tiếp xúc với thuật pháp mấy tháng mà thôi! Thầy đó, tôi cho thầy biết, Địch Hạo nhà họ Địch chúng tôi là..."


Địch Tư sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt chợt đỏ bừng, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên sự hổ thẹn, thì ra lúc cậu ta còn coi thường Địch Hạo, người ta đã sớm đi trước cậu, kéo khoảng cách rất xa, thì ra ném đi những thành kiến, trong lòng cậu vẫn sùng bái người anh họ này, chỉ là chuyện từng xảy ra khiến trong lòng Địch Tư có chút không được tự nhiên, lúc này nói như vậy, trong lòng Địch Tư lại tràn đầy xấu hổ.


Cậu hung hăng trợn mắt nhìn Liên Triều, xoay người liền ra khỏi cửa.


"Ồ? Không nói tiếp nữa à? Tôi còn rất nhiều..."


"Bịch" Trả lời lại là tiếng đóng sầm cửa.


Liên Triều cười híp mắt dựa vào ở trên ghế sa lon, yên lặng nghĩ, thực sự là một tên nhóc hung bạo, có điều như vậy cũng tốt, chuyện này chưa xong, anh ta chờ đợi lần đối thoại tiếp theo của họ. Thú vị.... Ánh mắt Liên Triều lóe lên sự hứng thú.


"Quá đáng!" Địch Tư vừa giậm chân vừa nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện với người như vậy còn không bằng nói chuyện với Địch Hạo, tức chết cậu rồi!


Địch Tư không phát hiện, vốn là cậu chủ động tới hỏi, kết quả quyền chủ động từ lúc đầu đã bị âm thầm cướp đi, hơn nữa Liên Triều không nghiêm túc trả lời vấn đề của cậu, rõ ràng vừa đùa giỡn cậu, vừa trả lời vấn đề, rất nhiều vấn đề còn chưa nói rõ, úp úp mở mở, căn bản không hề nghiêm túc!


Địch Tư nghĩ chiều không có tiết, cậu trở về tìm Địch Hạo, sau đó kêu họ cũng tới đây nói chuyện.


Mà lúc này ở nhà họ Địch, Địch Hạo đang dại ra nhìn đứa bé trước mặt, yên lặng đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, một ... hai ... Ba bốn năm... Ừm, tám đứa rồi.


Đứa bé trước mặt chính là Trần Nghiêu, cũng là con trai của Trần Tử Dương, vợ nhỏ mà Duệ Duệ chọn, dưới sự giúp đỡ của bạn nhỏ Tần Duệ, sau sự kiện lần đó Địch Hạo và Trần Tử Dương cũng trở thành bạn bè không có gì giấu nhau, cộng thêm Lưu Chính và Tần Hiểu có dự án hợp tác, hai nhà ngày càng liên lạc chặt chẽ, à đúng rồi, Lưu Chính đã theo đuổi Trần Tử Dương thành công, hơn nữa vì Trần Tử Dương mà đích thân giám chế một bộ phim, hợp tác với nước ngoài, cho nên Trần Tử Dương vì bộ phim này, đã vô tình vứt con trai vào nhà Địch Hạo, sau đó cùng Lưu Chính đi nước ngoài, nói mấy tháng sau mới trở về, thời gian thì chưa xác định.


Vì vậy Trần Nghiêu đến nhà Địch Hạo, hai cái vali lớn trên sô pha, cũng không biết sao bé có nhiều đồ như vậy. Trần Húc đã bị mấy đứa nhỏ lôi kéo lên ghế sa lon chơi game, Tần Duệ đang ngồi cạnh ôm cánh tay Trần Nghiêu, xoa mặt nhỏ, xoa tay, Địch Hạo xin thề, cậu thực sự cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ si mệ như vậy của con trai, thật là đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play