Địch Hạo: "..."


"Ồ? Hành lý của cậu đâu?" Địch Hạo cơ trí mà dời đi trọng tâm câu chuyện.


Địch Tư hừ một tiếng: "Để ở cửa rồi." Sau đó Địch Tư lấy một cái chìa khóa trong túi ra: "Anh cứ để chìa khóa ở bên ngoài cửa như vậy?"


Địch Hạo mở miệng nói: "Đây không phải vì cậu muốn tới nên tôi mới để chìa khóa bên ngoài cửa sao."


Địch Tư im lặng một chút, sau đó trừng mắt về phía Địch Hạo: "Cho nên anh không muốn ra mở cửa cho tôi đúng không?"


Địch Hạo:...


Sao thằng nhóc ngốc này lại cho ra kết luận như vậy nhỉ?


"Không phải, cậu đừng nghĩ vậy, đây không phải là vì không xem cậu là người ngoài, cho nên mới để chìa khóa cho cậu tự mở cửa sao, chìa khóa này sau này sẽ là của cậu." Địch Hạo vội vàng nói.


Địch Tư bĩu môi: "Học sinh trao đổi phải ở trường."


"Hai ngày nghỉ cũng có thể tới đây mà." Địch Hạo đi tới bên cạnh Địch Tư, ôm bờ vai của cậu ta: "Đi nào, tôi dẫn cậu đi xem phòng của cậu, hai ngày nghỉ cậu cứ trở lại đây."


Địch Tư không được tự nhiên mà di chuyển vai: "Tôi có thể tự đi."


"Ồ." Địch Hạo lập tức buông lỏng tay ra.


Địch Tư trầm mặt, lại mất hứng.


Địch Hạo kéo vali của Địch Tư lên: "Phòng của cậu ở lầu hai, đối diện với phòng của Thất Thất, vốn là phòng của Tiêu Diễn, nhưng nghe nói cậu tới, nó chủ động nói tặng cho cậu, còn mình ở cùng Thất Thất là được, hừ, thằng nhóc thúi này làm như tôi không biết, nhỏ như vậy đã muốn chiếm tiện nghi của con tôi..."


Nghe Địch Hạo lảm nhảm, ánh mắt Địch Tư lóe lên ánh cười, cậu ta bước nhanh hơn: "Đưa tôi đi, tôi tự xách."


"Không sao, để tôi."


"Thôi đi." Địch Tư muốn cướp vali trong tay Địch Hạo: "Không phải anh bị thương sao, cậy mạnh gì chứ."


Địch Hạo kinh ngạc nháy mắt mấy cái: "Cậu cũng biết à?"


"Hừ." Địch Tư trợn mắt ở trong lòng, trước khi cậu ta tới, Tần Chí đã sớm nói với cậu ta, cậu ta không được ăn hiếp Địch Hạo... Được rồi, trước đây từng có tiền án, người kia lo lắng cũng là bình thường.


Địch Hạo nhún vai một cái, biết là ai nói rồi: "Thực ra tôi khỏe lắm."


"Ồ (=_=)"


Lầu hai, Địch Tư đẩy cửa ra, phát hiện trang trí trong phòng không hề giống căn phòng của một bạn nhỏ, màu chủ đạo là xanh trắng, là màu cậu ta thích, bàn học đơn giản, phía trên ngoại trừ một ít sách báo, đều được thu dọn gọn gàng, tất cả nhìn có vẻ vừa được đổi mới, nhìn ra được chủ nhân rất có tâm.


"Thích không?" Địch Hạo tựa trên cửa mở miệng nói: "Trước đó là màu đen trắng, không còn cách nào, thằng nhóc Tiêu Diễn kia thích đen trắng."


"Ừm... Cảm ơn."


"Ù ôi!" Địch Hạo nhướng mày.


Địch Tư trừng mắt nhìn Địch Hạo, cầm vali để dưới đất, dự định bắt đầu sắp xếp hành lý, ngón tay vừa đặt trên vali, đột nhiên cậu ta nhìn về phía Địch Hạo: "Anh ra ngoài trước đi, tôi tự làm là được."


"Hả?" Địch Hạo nháy mắt mấy cái: "Làm gì vậy? Cậu có bí mật gì à?"


"Sao anh nói nhảm nhiều thế." Địch Tư cau mày, đứng lên đẩy Địch Hạo ra ngoài: "Nhanh lên một chút..."


"Được được được." Địch Hạo nhanh chóng lùi ra sau một bước, nhìn Địch Tư lập tức đóng sập cửa lại, cậu sờ mũi một cái: "Thằng nhóc thối."


Buổi tối, mấy đứa nhỏ đều tan học đã trở về, ngoại trừ Tiêu Diễn và Hình Ngọc Sinh, mấy đứa khác đều xếp thành một hàng, ngước đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Địch Tư một hồi, nhìn đến nỗi Địch Tư đều có chút chân tay luống cuống rồi.


Địch Tư nhìn về phía Địch Hạo: "Anh sinh nhiều như vậy lúc nào vậy?" Một, hai, ba... Vậy mà lại có năm... Dường như cũng không đúng, còn hai đứa bé bên cạnh nữa.


"Chú nhỏ à, họ là Hỏa Vân và Hỏa Miêu còn có Tiểu Bạch." Thất Thất ngửa đầu mở miệng nói, sau đó vỗ đầu Tần Duệ bên cạnh mình: "Đây mới là do ba sinh, à còn có cháu nữa." Sau đó Thất Thất tự chỉ mình.


"Khụ khụ." Địch Hạo lúng túng ho khan một tiếng: "Duệ Duệ làm gì vậy, nhanh chào chú đi."


Tần Duệ hít mũi, nhìn phía sau Địch Tư một chút: "Đồ ăn? Ăn ngon lắm!... Chú nhỏ, cho..." Đột nhiên Tần Duệ cười híp mắt vươn tay nhỏ bé.


Ừm... Mũi thính thật.


Địch Tư lấy một cái túi từ phía sau: "Khụ, đây là... đây là quà chú mang cho mấy đứa." Sau đó cậu ta lấy một hộp quà nhỏ: "Đây là cho... Khụ, Duệ Duệ."


"Ồ!" Địch Hạo nhìn thoáng qua nhãn hiệu: "Đây không phải đồ ngọt giới hạn số lượng sao, cậu lại mua được à."


Địch Tư nhỏ giọng ừ một tiếng, lỗ tai có chút đỏ, cậu ta đưa đồ ngọt cho Tần Duệ, nhận được một nụ cười ngọt ngào, lập tức cảm thấy trái tim chịu một kích, nhưng mà biểu cảm biểu hiện ra đặc biệt bình thường, tay không hề run rẩy mà lấy các món quà khác ra. Quà của mỗi đứa bé không giống nhau, nhìn ra Địch Tư rất có lòng, có điều, ba đứa Hỏa Vân đều phải dùng nguyên hình mới dùng được, bởi vì trước đó Địch Tư cũng không biết bọn nhỏ có thể biến hình rồi. Còn Hình Ngọc Sinh, Địch Tư cũng không biết sự hiện hữu của cậu, cho nên cũng không có, có điều Hình Ngọc Sinh cũng tỏ ý không cần. Bên ngoài dáng dấp của cậu là đứa trẻ, thực ra bên trong đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa còn lớn hơn Địch Tư, sao có thể để một đứa nhỏ tặng quà cho mình.


"Tôi đâu tôi đâu?" Địch Hạo lại gần: "Tôi có quà không?"


Địch Tư lấy ra món quà cuối cùng, sau đó đưa cho Địch Hạo, còn như Tần Chí, ha ha, sao có thể chuẩn bị cho hắn chứ.


Địch Hạo trợn to hai mắt: "Tôi có thật á? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không nhớ tới tôi."


Địch Tư tối sầm mặt: "Anh không cần à!"


"Cần cần cần." Địch Hạo nhanh chóng nhận lấy: "Cậu mua quà gì cho tôi vậy."


"Anh tự xem đi."


"Ồ." Địch Hạo lập tức định tháo gói quà xuống.


Địch Tư hồi hộp nói: "Anh định bóc quà bây giờ?"


"Nếu không thì sao?" Địch Hạo tháo gói quà xuống, bên trong lại là một bức ảnh gia đình, nhà họ Địch bọn họ... Không phải ảnh gia đình truyền thống, bởi vì họ chưa từng tập hợp chung một chỗ, mà là từng gia đình chụp chung với nhau, bên trong có tất cả mọi người, còn có cậu...


Địch Tư nhìn Địch Hạo nửa ngày đều im lặng không nói, không khỏi gãi đầu: "Đây là tôi tự làm, khụ, làm không đẹp lắm, nếu anh không thích, có thể trả lại cho tôi."


Địch Hạo cúi đầu dùng sức nháy mắt, nếu khóc ở trước mặt Địch Tư không phải mất mặt quá mức rồi sao. Một lát sau, cậu ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: "Cảm ơn, tôi rất thích."


Địch Tư không được tự nhiên gật đầu, còn có chút không quen với dáng vẻ nghiêm chỉnh của Địch Hạo.


Sau khi Địch Tư ở đây hai ngày, phải tới đại học thủ đô, nhắc tới cũng trùng hợp, tính ra trường cậu ta học chính là trường cũ của Tần Hiểu và Bành Vũ, có điều Địch Tư học chuyên ngành quản lý kinh tế.


Tháng ba tháng tư, trong sân trường nụ hoa đã nở, tuy thời tiết vẫn hơi se lạnh, có điều cũng không ảnh hưởng tâm tình đón chào mùa xuân của Địch Tư, thế nhưng không lâu sau, Địch Tư phát hiện học viện quản lý ở đại học thủ đô, bầu không khí học tập rất đáng sợ, hầu như mỗi người đều chỉ biết cúi đầu học tập. Lúc này cậu ta mới hiểu ra, thủ đô này không giống như quê nhà bọn họ, nơi này là thành phố thịnh vượng nhất toàn quốc, tụ tập rất nhiều nhân tài đứng đầu, muốn trở nên nổi bật ở đây, không chỉ sở hữu học thức cao siêu, mà còn có văn bằng, chính là căn cứ chính xác rõ ràng nhất cho học thức. Dù bây giờ họ vẫn chưa tới giai đoạn nghiên cứu, nhưng những người này đều đã bắt đầu ôn tập rồi, điều này làm cho Địch Tư cảm thấy mình có chút không hợp, vốn ở trường học cậu ta đều là cầm cờ đi trước, nhưng tới nơi này mới phát hiện, bản thân trước đây chẳng nhằm nhò gì. Vì không để thành tích bị hạ xuống, Địch Tư cũng bắt đầu tự ôn tập ở phòng tự học mỗi buổi tối.


Tối hôm đó, Địch Tư ngẩng đầu nhìn phòng tự học, lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình, dù cho hiện tại đã là hơn mười giờ tối, sắp mười một giờ, bên trong phòng tự học vẫn còn rất nhiều người... Chẳng lẽ bọn họ không sợ đóng cổng? Địch Tư thở dài, vẫn thu dọn đồ đạc, cầm cặp rời đi, mặc kệ như thế nào đi nữa, cậu ta cũng không hy vọng bản thân trở thành một người chỉ biết học tập, trước đây lúc cơ thể không tốt chỉ có thể dồn vào học tập, hiện tại sức khỏe tốt lên, cậu ta cũng từ từ tiếp xúc thuật pháp, cậu ta cũng có năng lực đi tiếp xúc những thứ mới mẻ khác, thực sự không nên lãng phí thanh xuân.


Vườn trường vào buổi tối rất đẹp, đèn trên đường toàn bộ sáng lên, các cửa hàng cũng sáng đèn, như một phố đi bộ, chiếu sáng hoa cỏ bên cạnh, phía trước là hồ tình nhân nổi tiếng của đại học thủ đô, nơi đó là địa điểm của các cặp tình nhân, còn chưa đến tối, số người tăng vọt, mỗi cặp đôi đều không sợ chọc mù mắt chó người đi đường.


Địch Tư bĩu môi, bước chân thay đổi một phương hướng khác, tính đi vòng qua, cậu ta không muốn nghe thấy tiếng gì, không muốn nhìn thấy gì.


Muốn lượn quanh rừng trúc thanh u tao nhã một chút, còn có đình nhỏ có thể nghỉ ngơi, nơi đây tuy cũng có người tới, có điều buổi tối không có đèn soi sáng, đương nhiên không chiếm được quá nhiều ưu ái, cho nên số người ít đến đáng thương.


Địch Tư lấy điện thoại di động từ trong túi ra mở đèn pin lên, vừa ngâm nga một khúc nhạc, vừa đi về phía trước.


"Ha..."


Một tiếng cười trầm thấp khẽ truyền đến, tay Địch Tư run một cái, quát lớn: "Ai đó? Đừng lén lén lút lút, đi ra!"


"Lén lút? Từ này cậu dùng không đúng lắm đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play