Bởi vì chuyện của Tần Chí, Địch Hạo cũng không có ý định tiếp tục thăm dò bí cảnh này nữa, cậu liên lạc với Hỏa Lưu Yến và Bạch Kỳ liền chuẩn bị dẫn đám người rời khỏi đây. Ngũ Thông vẫn bị Địch Hạo dùng Phượng Liên trói lại, Địch Hạo giao Ngũ Thông cho Trĩ Dương: "Cậu giúp trông giữ hắn, có thể chứ?"


Trĩ Dương nhìn về phía Ngũ Thông, cắn răng nói: "Đương nhiên có thể."


Có thể nhìn ra cách nhìn của Trĩ Dương đối với Ngũ Thông không tốt mấy.


Ngũ Thông mắng Trĩ Dương: "Ngươi thật đúng là bám dai như đỉa."


Trĩ Dương không nói một lời hạ ấn chú xuống người Ngũ Thông, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, lại thu Ngũ Thông vào.


Lúc Địch Hạo thu hồi Phượng Liên nhìn thoáng qua, cái bình kia cực kỳ quen mắt.


Trĩ Dương cho rằng Địch Hạo cảm thấy hứng thú với cái bình trong tay cậu ta, vì vậy hoảng hốt nói: "Đây là bình trấn yêu."


Địch Hạo chợt lên tiếng: "Thứ này rất khó có được."


Đâu chỉ là khó có được, chính là khó gặp, cái bình trấn yêu này trước đây Địch Hạo cũng chỉ là nghe nói qua không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy trong tay người khác.


"Đúng vậy." Hai tay Trĩ Dương vuốt nhẹ cái bình! Cách vuốt nhìn có vẻ rất quý trọng nó, trong mắt còn lóe lên chút hồi ức.


Địch Hạo không nói nữa, nhìn vẻ mặt này của Trĩ Dương, bình trấn yêu trân quý này có lẽ là ai đó tặng cậu ta!


Hỏa Lưu Yến và Bạch Kỳ rất kinh ngạc đối với chuyện Tần Chí mất trí nhớ, thậm chí còn quên luôn việc ba đứa nhỏ đã biến hình. Địch Hạo kể lại chuyện mình gặp tập kích sau đó thông báo cho người tộc khỉ, Ngũ Thông trà trộn vào trong tộc khó đảm bảo là gã không làm gì.


Bạch Kỳ thở dài: "Thật không ngờ...."


Địch Hạo nhún vai: "Vẫn ổn mà, ít nhất Đại Tần vẫn có cảm giác với chúng ta."


Hỏa Lưu Yến nhìn Tần Chí đang chán ngán dựa trên vai Địch Hạo, có một chút cảm giác không quan tâm, hắn ta giật khóe miệng: "Ta thấy hắn chỉ có cảm giác với mình ngươi thôi, hơn nữa còn không thèm che đậy."


"Ha."


Địch Hạo vội vã quay đầu sờ đầu Tần Chí, vuốt tóc cho hắn, nhìn bộ dáng nhắm mắt lại hưởng thụ đầy thỏa mãn của Tần Chí, trong mắt Địch Hạo không khỏi hiện lên ý cười.


"Chúng ta không tính ở đây nữa, cho nên ngày mai ta sẽ đưa Đại Tần và đám nhỏ rời đi." Địch Hạo nói.


Bạch Kỳ đồng ý gật đầu: "Ừm, về tìm người khám cho hắn... Á..."


Địch Hạo vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Chí trừng mắt nhìn Bạch Kỳ, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Anh làm gì thế."


"Hắn nói thế giống như anh có bệnh vậy."


Địch Hạo liếc mắt: "Anh đúng là có bệnh mà, mất trí nhớ không phải bệnh à."


"... Ừm, thôi được."


"Chậc chậc." Hỏa Lưu Yến cảm thấy kiến thức mình lại tăng thêm, cẩu lương cho chó ăn này còn mãnh liệt hơn lúc Tần Chí chưa mất trí nhớ, có lẽ vì Tần Chí so với khi chưa mất trí nhớ thì không thèm che giấu gì.


Địch Hạo sắp bị Tần Chí khiến cho bó tay, cậu dừng một chút, nhìn về phía Hỏa Vân và Hỏa Miêu: "Hai ngươi các ngươi ở lại đây đi được không..."


"Chúng ta quyết định không ở lại!" Hỏa Vân la lên.


Địch Hạo nhíu mi, không nói chuyện.


Hỏa Lưu Yến tò mò hỏi: "Vì sao?"


Hỏa Vân cho hắn ta một biểu cảm "Ngươi ngốc à", "Ta đã biến thành hình người rồi."


Hỏa Lưu Yến:....


Dưới loại tình huống này, hắn ta có nên hỏi tiếp không? Nếu hỏi thì hắn ta sẽ càng ngu ngốc trong mắt Hỏa Vân, nếu không hỏi, hắn ta thật sự không thể liên hệ hai chuyện này với nhau, thế giới của con nít thật khó hiểu.


Nhưng Bạch Kỳ lại không nghĩ giống Hỏa Lưu Yến, hắn ta trực tiếp mở miệng hỏi: "Cái này với chuyện ngươi biến thành hình người có liên quan gì?"


Đôi mắt đào hoa to tròn của Hỏa Vân cong lên nói: "Biến thành người rồi đi bên cạnh Hạo Hạo là có thể hưởng thụ rất nhiều đồ ăn ngon, còn được chơi đùa!"


Địch Hạo tỏ ý cậu thật sự chẳng muốn gánh cái trách nhiệm này, luôn cảm thấy mình đã xao nhãng hai đứa nhỏ vậy.


Hỏa Lưu Yến bắn một cái lên ót Hỏa Vân: "Thằng nhóc thúi, giống như ở lại đây thì chúng ta nghiêm khắc với người vậy."


Hỏa Vân bị bắn một cái, lập tức giữ ngón tay Hỏa Lưu Yến lại cắn, nhưng dường như nó đã quên mình biến thành người, miệng vừa ngậm lại không cắn Hỏa Lưu Yến bị đau, lại khiến răng nhỏ của mình bị đau.


Nhìn Hỏa Vân che miệng tủi thân, Hỏa Lưu Yến không hề đồng cảm mà cười lớn.


Cuối cùng Hỏa Vân và Hỏa Miêu vẫn theo Địch Hạo rời đi. Chuyến du lịch này kết thúc như vậy, ngoại trừ thu hoạch được ba động vật nhỏ biến thành người ra, thì còn thu hoạch được một Tần Chí mất trí nhớ, quả thực không tốt lắm.


Sau khi đi về, gặp người khác lại giải thích một hồi, tin tức Tần Chí mất trí nhớ lần này đã lan truyền trong vòng bạn bè của họ một cách nhanh chóng, nhưng mọi người đều có chừng mực, cho nên chỉ những người thân thiết mới biết tình trạng của Tần Chí, những người khác đều không biết.


Còn đối với Tần Chí mà nói, gặp mặt làm quen là chuyện rất thần kỳ, hắn rõ ràng cảm thấy mình và đối phương rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được, trong đầu loáng thoáng có một đám sương mù dày đặc đang che khuất, loại cảm giác này khiến cho hắn bất an, nhưng loại bất an này Tần Chí cũng chỉ thể hiện khi ở bên cạnh Địch Hạo, đó chính là dính lấy Địch Hạo. Địch Hạo cũng cảm nhận được sự bất an này của Tần Chí, nên để Tần Chí làm gì tùy thích, cực kỳ bao dung hắn, giữa hai người này ngay cả con trai cũng không thể chen chân vào.


Người nhà họ Tần thấy Tần Chí ngoại trừ mất trí nhớ thì cũng không sau, rất nhanh không thèm để tâm tới Tần Chí, thật sự là ba đứa bé mới ra lò quá đáng yêu, nên họ lập tức vứt Tần Chí qua bên, Tần Chí nhìn bốn người lớn đang vây quanh ba đứa nhỏ vừa ôm vừa hôn, nghi ngờ nghĩ, đây thật sự là ba mẹ ông bà nội của hắn?.... Thôi bỏ đi, hắn đi ôm Địch Hạo là được rồi.


Buổi tối họ ở lại nhà họ Tần ăn, hiện tại họ vẫn chưa về tới nhà, dù sao người gia muốn hưởng thụ niềm vui gia đình nên họ cũng bằng lòng thuận theo, cho nên lúc này, cả nhà đều ở lại, chỉ là người lớn trong nhà đều quấn quýt với mấy đứa nhỏ, Tần Chí và Địch Hạo ở vai vế trung gian nên chẳng có ai quan tâm lắm, cho nên muốn làm gì thì làm đó.


Tần Chí tìm được Địch Hạo trong vườn hoa, cậu đang ngồi xổm trong vườn hoa cầm xẻng nhỏ xới đất.


"Làm gì vậy?"


Địch Hạo cũng không quay đầu lại nói một câu: "Không phải anh không biết..." Còn chưa nói hết câu, cậu mới nhớ ra tình trạng mất trí nhớ hiện tại của Tần Chí, cho nên bớt thời giờ quay đầu giải thích một câu: "Đây là đồ ăn anh trồng cho em."


"Hửm? Đồ ăn gì?" Tần Chí hứng thú.


Địch Hạo bĩu môi: "Em không nói cho anh biết, dù sao đồ em thích ăn có lẽ giờ anh cũng chẳng nhớ ra."


Tần Chí ngồi xổm xuống, tay bới đất: "Xin lỗi."


Địch Hạo nhìn Tần Chí, lại một lần nữa cảm thấy Tần Chí sau khi mất trí nhớ thực sự rất khác, sự thay đổi này phải nói như thế nào đây, cũng không phải giả tạo, Tần Chí ở trước mặt cậu là chân thật nhất, chỉ là trước giờ Tần Chí ở trước mặt cậu luôn là kiểu người hành động, vẫn luôn trưởng thành, bao dung không chê vào đâu được. Mà Tần Chí hiện tại, chỉ dùng chữ tùy hứng hoàn toàn không đủ để khái quát bộ dáng bây giờ của hắn, giống như tâm tính giống trẻ con hơn. Nhưng cho dù Tần Chí có thế nào, Địch Hạo đều thích, đều, bởi vì tình cảm của Tần Chí ở trước mặt cậu vẫn luôn không đổi.


Nghĩ tới đây, Địch Hạo tò mò hỏi: "Ai, anh mất trí nhớ rồi, sao lại không có chút nghi ngờ nào đối với quan hệ của hai chúng ta? Nếu em gạt anh thì sao? Giống như những tên bại hoại thừa dịp người khác mất trí nhớ lừa gạt tình cảm, lừa gạt thân thể ấy."


Mắt Tần Chí sáng lên: "Em muốn lừa gạt thân thể sao?"


Địch Hạo: ....


Địch Hạo đập Tần Chí một cái: "Đừng nhầm trọng điểm."


Tần Chí cười nắm tay Địch Hạo: "Anh chỉ biết tim của mình sẽ không gạt bản thân, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết tim của anh vì em mà đập." Nói xong, Tần Chí còn nháy mắt một cái với Địch Hạo.


Địch Hạo nhịn không được cúi đầu, bởi vì khóe miệng không khống chế được cong lên, cậu không muốn để cho Tần Chí nhìn thấy: "Lời tỏ tình này em cho trọn điểm."


Dưới ánh trăng, trong vườn hoa, tuy là gió lạnh, nhưng ai thèm quản nó chứ, thời điểm này không hành động thì chính là đồ ngốc.


Cho dù Tần Chí mất trí nhớ nhưng chỉ số IQ vẫn còn đó, cho nên hắn vuốt mặt Địch Hạo, chậm rãi đưa đầu lại gần.


"... Đợi đã!"


Tần Chí: ...?


Địch Hạo ghét bỏ cầm tay Tần Chí đang vuốt mặt mình, sau đó hất tay hắn ra: "Vừa rồi anh dùng tay này đào đất à?!"


Tần Chí: ...


Hình như vậy.... Tần Chí thất bại nhìn Địch Hạo chạy đi rửa mặt, sau đó oán hận tay của mình, thật không ngờ, lại bị đứt quãng vì nguyên nhân này.


"Đại Tần! Qua đây rửa tay...."


Giọng nói của Địch Hạo truyền tới từ đằng xa, Tần Chí dịu dàng nở nụ cười, đứng lên, đi tới chỗ Địch Hạo, ánh trăng chiếu vào trong vườn hoa, nơi đó có một mầm cây nhỏ đang nhú lên.


Ngày hôm sau, Địch Hạo liền dẫn Tần Chí tới phòng đặc biệt, cậu nhớ Trĩ Dương cũng để ý tới chuyện của Ngũ Thông nên gọi cả Trĩ Dương lên.


"Đây chính là phòng đặc biệt của thủ đô sao?" Trĩ Dương tò mò nhìn xung quanh.


"Đúng vậy." Địch Hạo nhìn Trĩ Dương: "Cậu thích nơi này không?"


Trĩ Dương ngượng ngùng lắc đầu: "Ừm, trước đây tôi muốn tới đây làm việc, chỉ là..."


Trĩ Dương lại ngừng lại, vẻ mặt ảm đạm.


Địch Hạo phát hiện, mỗi lần Trĩ Dương dừng lại, có lẽ là đã chạm tới chuyện nào đó trong lòng cậu ta, mà chuyện này thông qua cách dùng từ của Trĩ Dương không khó phát hiện, dường như lai lịch của cậu ta có liên quan tới Ngũ Thông, hơn nữa chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Trĩ Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play