Người đi theo Tần Hiểu tới đây đương nhiên là Viêm Minh, Tần Hiểu còn có thể dẫn ai tới, cậu cũng không có tâm tư dẫn một người không quen tới để ứng phó người ngoài, còn những người khác nghĩ như thế nào nói như thế nào, thì không liên quan tới cậu rồi. Nói đến cùng, tác phong trong xương cốt của Tần Hiểu vẫn là giống với anh cậu.


Là vai chính của bữa tiệc lần này, Âu Dương Đức và Lương Vận Thơ đều ở lầu một tiếp khách.


Địch Hạo liếc mắt một cái liền thấy Âu Dương Đức danh tiếng không tồi trong mắt Tần Chí, vốn dĩ tưởng tượng bộ dáng Âu Dương Đức sẽ là một người trẻ tuổi gầy yếu, không ngờ dáng người và chiều cao của Âu Dương Đức không kém Tần Chí lắm, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy lại cực kì dịu dàng, giống như có thể khoan dung tất cả, tai phải đeo máy trợ thính, cũng không hề làm giảm phong độ của anh ta, người như vậy, khó trách Tần Chí đánh giá khá cao. Giống như khuyết tật bẩm sinh hay bị người nhà hắt hủi anh ta đều không để ở trong lòng, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể trở thành bộ dáng hiện tại, xem ra nội tâm Âu Dương Đức rất mạnh mẽ.


Địch Hạo nghĩ trong lòng, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Âu Dương Đức, tuy rằng gần đây cậu thích xem tiểu thịt tươi, nhưng phong thái của lão thịt khô giống như vậy vẫn khá thu hút, giống như rượu ngon chưng cất nhiều năm, lộ ra hương rượu khiến người ta say mê.... Cho đến khi một bàn tay to che lại, quay đầu của cậu về, Địch Hạo liền thấy gương mặt âm trầm của Tần Chí.


Chớp chớp mắt, Địch Hạo lấy lòng cười với Tần Chí, mê muội tiểu thịt tươi thì thôi đi, vừa rồi cậu còn nhìn chằm chằm Âu Dương Đức, giống như Đại Tần nhà cậu là người vô hình vậy.


Lúc này sắc mặt Tần Chí mới tốt hơn một chút.


Âu Dương Đức quen biết Tần Chí, cũng nhìn thấy hành động của hai người, chờ Tần Chí dẫn Địch Hạo tới trước mặt mình, Âu Dương Đức cười mở miệng nói, "Xem ra hiện tại cậu rất hạnh phúc nhỉ."


Tần Chí cười, không e dè nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, ánh mắt cưng chiều và dịu dàng: "Tôi cũng không hối hận về lựa chọn của mình."


Âu Dương Đức gật đầu, "Lúc trước khi cậu tuyên bố rời khỏi tập đoàn Tần thị, mọi người đều cho rằng cậu điên rồi, có điều không phải Trang Tử nói không phải cá sao biết niềm vui của cá, hiện tại xem ra, chúng ta đều sai rồi."


Tần Chí nhìn thoáng qua Lương Vận Thơ từ lúc họ tới đây thì lui sang một bên: "Cậu đó, hiện tại lựa chọn như vậy, cậu đang muốn gì?"


Âu Dương Đức nhún vai, "Tôi cũng không biết, nhưng tôi không quá muốn điều gì, nếu mẹ tôi bắt tôi phải cưới cô ấy, thì cưới thôi, nếu mấy người họ không ngại, tôi cũng không có gì để nói."


Địch Hạo nghe thấy lời này của Âu Dương Đức, nhịn không được trong lòng kinh ngạc, người này lại là vô dục vô cầu?


"Anh, anh không đi tiếp đãi khách khứa, lại tránh ở đây nói chuyện, anh làm vậy người khác nghĩ thế nào về nhà chúng ta?" Một giọng nói gây mất hứng vang lên!


Âu Dương Đức cười xin lỗi hai người, lúc này mới quay qua bên cạnh, giọng điệu ôn hòa nói: "Anh không phải đang tiếp đãi khách khứa sao?"


Người tới dùng ánh mắt khinh miệt, không chút khách khí đánh giá hai người Địch Hạo và Tần Chí: "Còn có rất nhiều nhân vật quan trọng mà anh không tiếp, lại chạy tới tiếp đãi...." Người tới nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, cuối cùng không dám đem bốn chữ 'không quan trọng gì' nói ra, vốn dĩ cậu ta nghĩ Âu Dương Đức giao thiệp với Tần Chí, mà Tần Chí hiện tại cũng không có quyền lực gì, vừa lúc lại đây châm chọc vài câu, chỉ là nhìn thấy Tần Chí, lời đến bên miệng vẫn không nói ra được.


Tần Chí nhếch khóe miệng châm chọc nhìn thoáng qua người tới, người này là em trai Âu Dương Đức, Âu Dương Bồ, nghe giọng điệu cậu ta liền biết hai người không phải cùng mẹ, từ lúc Âu Dương Đức sinh ra tới khi phát hiện anh ta bị khuyết tật, ba anh ta vẫn luôn muốn sinh một đứa khác, nhưng mẹ Âu Dương Đức không sinh được nữa, bởi vì là liên hôn quyền lực, ba Âu Dương Đức cũng không dám tùy ý ly hôn, nhưng không chịu nổi nên ba anh ta mang con riêng về nhà. Có điều mẹ Âu Dương Đức thủ đoạn mạnh mẽ, lúc biết ba Âu Dương Đức có con riêng, liền ép đối phương không được có đứa nào nữa. Cũng vì vậy, đàn ông bị quản chắc chắn có oán khí, cho nên Âu Dương Bồ ở nhà được cưng chiều cực, ba anh ta vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở khi Âu Dương Đức bị ức hiếp, thậm chí đến tận bây giờ, Âu Dương Bồ vốn là em trai vẫn có thể mở miệng châm chọc Âu Dương Đức, nhưng chuyện quá đáng hơn thì không dám, dù sao Âu Dương Đức có một người mẹ đầy thủ đoạn.


Có lẽ bị nụ cười xem thường của Tần Chí kích thích, đầu Âu Dương Bồ nóng lên, trực tiếp mở miệng nói, "Tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải là tổng giám đốc cũ tập đoàn Tần thị sao, Âu Dương gia chúng tôi vậy mà còn mời anh đến, người này chính là người tình nhỏ của anh đi?"


Âu Dương Đức cau mày, vừa định mở miệng cảnh cáo Âu Dương Bồ, liền thấy Tần Hiểu từ phía sau Âu Dương Bồ đi tới, tay đặt trên người Âu Dương Bồ, cười tủm tỉm nói, "Những lời này hình như không đúng rồi, đây là chị dâu của tôi, còn gì mà tổng giám đốc cũ? Anh tôi là từ chức, đem chức vị phiền phức này ném cho tôi, nhưng cậu cũng từng nghe nói tới boss phía sau màn rồi nhỉ."


Âu Dương Bồ nhếch khóe miệng cười hai tiếng: "Xem tôi kìa, không biết ăn nói."


Tần Hiểu vỗ vai Âu Dương Bồ: "Ít nói đi học hỏi ba cậu nhiều một chút, dù sao sau này cơ hội hợp tác giữa Âu Dương gia và Tần gia chỉ sợ sẽ rất nhiều, tôi không muốn nghe những lời như vậy nữa."


Nghe thấy Tần Hiểu nói trắng ra, khuôn mặt Âu Dương Bồ ngây ra, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.


Sau khi Âu Dương Bồ rời đi, Tần Hiểu cười nói với Tần Chí: "Anh, em biểu hiện không tồi chứ?"


Trong nháy mắt từ tổng giám đốc bá đạo biến thành em trai ngu ngốc.


Bị Âu Dương Bồ cắt ngang như vậy, Âu Dương Đức cũng không tiện tiếp tục nói chuyện phiếm với Tần Chí nữa, dù sao hiện tại anh ta là vai chính, cho dù không bị người khác để ý, nhưng làm bộ bên ngoài vẫn phải có.


Sau khi Âu Dương Đức rời đi chiêu đãi người khác, Địch Hạo nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thở dài.


"Làm sao vậy?"


Địch Hạo mở miệng nói, "Phong độ và sự giáo dục của Âu Dương Đức không tồi, em tưởng tượng đến cảnh anh ta bị một con heo ủn, liền cảm thấy thật đáng tiếc."


Tần Chí: Một con heo...... Là đang nói Lương Vận Thơ sao? Hạo Hạo nhà hắn trở nên xấu xa rồi.


Tần Chí cúi đầu, dí sát vào tai Địch Hạo nói: "Nói cho em một bí mật, thật ra Âu Dương Đức giống anh."


"Hả? (⊙x⊙;) ý anh là...." Địch Hạo giơ ngón trỏ rồi gập xuống: "Là ý này sao?"


"Ừm, sau khi lớn thì như vậy, nghe nói khi còn nhỏ cậu ấy thường xuyên bị con gái ăn hiếp, nên không còn cảm xúc với con gái."


"Hả? Không phải chứ." Địch Hạo đầy mặt hoài nghi đánh giá Âu Dương Đức một chút: "Cơ thể anh ta cao to như vậy, còn bị con gái ăn hiếp?"


"Đó là bây giờ, nhưng không có nghĩa là lúc nhỏ cũng vậy." Tần Chí mở miệng nói, đột nhiên phát hiện ánh mắt Địch Hạo dạo một vòng trên người mình, vì thế lập tức bỏ thêm một câu, "Đương nhiên khi còn nhỏ anh đã rất cường tráng rồi."


"Ồ, không khác khúc gỗ nhỉ, giống Duệ Duệ bây giờ vậy." Địch Hạo sâu kín mở miệng nói.


Tần Chí:......


"Nghe anh nói vậy, em càng cảm thấy đáng tiếc."


"Hạo ca! Tần ca!" Một tiếng gào to truyền đến, Đào Trình ào đến trước mắt hai người, Thượng Minh vừa vặn đi theo phía sau, nhưng không chỉ có Thượng Minh, Lâm Du vậy mà cũng đi theo.


"Sao anh cũng tới đây?" Địch Hạo hỏi Lâm Du.


Lâm Du hừ một tiếng, "Trông cải trắng nhà tôi, tránh cho bị heo ủn."


Tần Chí: Những lời này rất quen.


Địch Hạo nháy mắt đùa giỡn với Thượng Minh – đã lâu như vậy, Thượng Minh vẫn chưa bắt được Đào Trình ư, xem ra Lâm Du trông khá chặt.


Thượng Minh đành phải cười khổ.


"Hạo ca, trước đó em kêu anh xem bộ phim mạng đó hay không?" Đào Trình cười hì hì đi đến bên cạnh Địch Hạo: "Giá trị nhan sắc quá cao!"


"Ồ, nói đến cái này.... Bla bla..."


Địch Hạo và Đào Trình tìm được đề tài bàn tán, trực tiếp ném người khác ra sau đầu, sau Đào Trình, cuối cùng Địch Hạo cũng dấn thân vào con đường mê đắm nhan sắc.


Sau khi toàn bộ khách khứa đến đông đủ, lễ cưới cũng sắp bắt đầu. Lễ cưới tổ chức ở Âu Dương gia, cũng không biết gia chủ nghĩ gì, nhưng dù sao cũng không có quy định buộc phải tổ chức lễ cưới ở lễ đường, người ta thích thì tổ chức trong nhà thôi, hơn nữa biệt thự Âu Dương gia đủ lớn, nhiều khách khứa như vậy cũng dư dả.


Âu Dương Đức thay lễ phục chú rể, đứng ở phía trước đợi cô dâu tới, Địch Hạo và Tần Chí ngồi ở hàng phía trước, ngồi hơi lệch một bên, liền thấy một người phụ nữ trung niên khôn khéo giỏi giang, người này chắc hẳn là mẹ Âu Dương Đức, bên cạnh bà có một chỗ trống, có lẽ là vị trí dành cho gia chủ, chẳng qua không biết gia chủ này đang làm gì, hiện tại còn chưa xuất hiện.


"A!!!"


Đột nhiên một tiếng tiếng thét chói tai từ lầu hai truyền đến, đây là tiếng của Lương Vận Thơ, Âu Dương Đức đã chạy lên lầu hai, sau khi những người khác phản ứng lại, cũng lập tức lên theo.


Cô dâu phải đi xuống từ lầu hai, phòng cô dâu trang trí không giống các phòng khác, nên rất dễ tìm ra phòng chờ của Lương Vận Thơ. Sau khi Âu Dương Đức đẩy cửa phòng ra, đã bị cảnh tượng trước mặt dọa không nói nên lời, Địch Hạo và Tần Chí đi theo phía sau anh ta, đương nhiên cũng thấy cảnh tượng bên trong.


Chỉ thấy Lương Vận Thơ gương mặt hoảng sợ nằm trên giường màu đỏ, váy cưới ở thân trên vẫn hoàn chỉnh, phía dưới đã xốc lên, lộ ra cặp đùi tuyết trắng cũng như nơi như ẩn như hiện kia, mà trên người cô thế nhưng có một người đàn ông đang đè lên, quần người đàn ông đã cởi một nửa, lộ mông...... Người sáng suốt vừa thấy liền biết bọn họ đang làm cái gì.


Trước khi tiến hành kết hôn, cô dâu còn lên giường cùng người đàn ông khác, nón xanh này.... Những người phía sau Âu Dương Đức, đều tràn ngập đồng tình nhìn về phía nam chính.


Nhưng điều khiến Âu Dương Đức khiếp sợ nhất, anh ta nhìn bóng dáng người đàn ông vẫn không nhúc nhích kia, thất thanh kêu lên, "Ba!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play