Chương 938: Ba Con Nhận Nhau

Hơn nữa, cửa hàng trang sức xa xỉ dưới tên Lam Thiên Hạo còn nằm trong các trung tâm mua sắm lớn trên thế giới, bởi vậy, danh tiếng của tập đoàn trang sức Lam thị như sắm dậy.

“Lam tiên sinh, xin chào, cậu đại giá quang lâm đến đây, Y.

mỗ vô cùng vinh dự!” Y Cảnh Long vô cùng khách khí nói.

Lúc này, Lam Sơ Niệm tranh thủ lúc này, dùng đôi mắt ướt át nhìn về phía ba ruột của mình, xem ra ông sống rất tốt, dáng vẻ của ông vô cùng hiền lành nho nhã, quần áo chỉnh tề, ngay cả giọng nói của ông cũng rất từ ái dễ nghe.

*“Y tiên sinh, hôm nay tôi tới đây là có một chuyện muốn nói với ông.” Nói xong, anh nhìn sang Lam Sơ Niệm ở bên cạnh.

Mà lúc này Y Cảnh Long mới nhìn kỹ cô gái đứng bên cạnh anh. Khi ánh mắt ông rơi vào trên người của Lam Sơ: Niệm, rõ ràng sửng sót vài giây.

*Y tiên sinh, ông có quen biết cô gái bên cạnh tôi không?”

Lam Thiên Hạo nhìn thấu tâm tư của ông, không khỏi thăm dò hỏi một câu.

Ánh mắt Y Cảnh Long nhìn đến trên mặt Lam Sơ Niệm, trong mắt ông hiện lên vài phần đau bu: Lam tiểu thư trông có chút giống với người vợ đã mắt của tôi.” Nói xong, ông cảm thấy như vậy đối với Lam Sơ Niệm không tốt, lập tức lại cười nói: “Xin lỗi Lam tiểu thư, tôi chỉ nhất thời cảm khái thôi.”

Lam Sơ Niệm rất muốn lập tức nói ra sự thật, cô chớp chớp mắt kiềm lại ý muốn khóc, cô lắc đầu.

Nhìn đôi mắt Lam Sơ Niệm đỏ bừng, Y Cảnh Long cũng có chút kinh ngạc. Ông vươn tay nói: “Mời vào trong ngồi!”

Lam Thiên Hạo nói với Y Cảnh Long: “Y tiên sinh, có một chuyện tôi muốn nói riêng với ông.”

Lam Thiên Hạo nghĩ thầm, Y Cảnh Long đã thành gia lập thất thêm lần nữa rồi, anh vẫn không rõ ông nghĩ như thế nào về sự tồn tại của Lam Sơ Niệm, bởi vậy, anh hi vọng ông là người đầu tiên biết được tin tức này, tạm thời che giấu nó với phu nhân hiện tại và con gái của ông.

“Được! Chúng ta vào phòng làm việc của tôi đi!” Y Cảnh Long cũng cảm tháy khó hiểu trước chuyến thăm của Lam Thiên Hạo. Theo lý mà nói, ông chỉ là một nhà đầu tư, một công ty lớn như tập đoàn Lam thị lẽ ra không thể nào tìm đến ông được.

Y Tư Nhã đi theo sau, cô ta cũng rất muốn được ở bên ba mình, dù sao thì hiện tại cô ta rất thích vị chủ tịch đẹp trai của tập đoàn Lam thị này, thậm chí cô ta còn có một loại xúc động muốn yêu đương với anh.

“Ba, con cũng đi vào có được không?” Ánh mắt Y Tư Nhã cầu xin.

Y Cảnh Long nói với cô ta: “Ba đang bàn chuyện công việc, con đi chơi trước đi.”

Y Tư Nhã cắn đôi môi đỏ mọng, có chút không vừa ý. Cô nhìn Y Cảnh Long đưa hai người Lam Thiên Hạo lên lầu và đi vào phòng làm việc của ông, cô ta thực sự rất muốn đi vào cùng họ.

Bước vào phòng làm việc của Y Cảnh Long, Lam Sơ Niệm đã không thể kiềm được sự kích động của mình nữa. Cô đan chặt hai tay lại, nhìn về hướng anh cả.

Lam Thiên Hạo vươn tay ôm lấy vai cô, yên lặng an ủi cảm xúc của cô, sau đó anh dẫn cô ngồi xuống sofa.

Ánh mắt của Y Cảnh Long vẫn đang chú ý đến khuôn mặt của Lam Sơ Niệm, như thể ông muốn tìm thấy bóng dáng của người vợ đã khuất từ khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của cô, bởi vì thật sự chúng quá giống nhau.

Hiếm khi ông gặp được một cô gái trông giống bà ấy như: vậy, ông nhát thời không thể che giáu nỗi nhớ của mình.

“Lam tiên sinh, cậu tìm tôi có chuyện gì sao? “Y Cảnh Long tò mò về mục đích đến đây của anh.

Lam Thiên Hạo gật đầu, anh và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, sau đó anh nghiêm túc hỏi: “Y tiên sinh, có phải ông từng mắt đi một cô con gái không?”

Y Cảnh Long kinh ngạc nhìn anh, chuyện này đã xảy ra cách đây 20 năm, cậu trai trẻ tuổi trước mặt làm sao biết được chứ?

“Làm sao Lam tiên sinh lại biết được chuyện này? Đúng vậy, tôi và người vợ cũ đã khuất của tôi có một cô con gái, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, lúc ba tháng tuổi đã rời xa chúng tôi.”

Nói xong, Y Cảnh Long nhắm mắt lại, lắc đầu thở dài.

Nước mắt của Lam Sơ Niệm bắt đầu chảy ra từ mắt cô, cô bật khóc nức nở, khiến cho Y Cảnh Long nghe thấy, lập tức ngẳng đầu lên nhìn cô, lộ ra vẻ quan tâm.

Lam Thiên Hạo không muốn trì hoãn thêm nữa, anh nhìn thẳng vào Y Cảnh Long và nói: “Y tiên sinh, cô con gái bị mắt tích của ông vẫn chưa chết. Cô ấy đã bị hai người bảo mẫu lẻn đem ra khỏi nhà ông. Kế hoạch ban đầu là ném con ông xuống sông, muốn dìm chết con bé. Nhưng may là một trong hai người bảo mẫu vẫn còn có lương tâm nên đã đưa con gái ông đến một trại trẻ mồ côi nhỏ cách nhà của ông rất xa.”

“Cái gì?” Y Cảnh Long không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ông vui mừng kích động: “Ý cậu là con gái của tôi vẫn còn sống sao?”

Những giọt nước mắt của Lam Sơ Niệm vẫn đang tuôn rơi, Lam Thiên Hạo nói tiếp: “Lúc đó ba mẹ tôi muốn nhận một cô con gái làm con nuôi, nên một tuần sau khi đứa trẻ này ở trong cô nhi viện, họ đã nhận nuôi con bé và đưa con bé về nhà nuôi dưỡng.”

Y Cảnh Long nghe vậy liền nhìn về phía cô gái đang khóc bên cạnh, ông kinh ngạc đứng lên, ông vô cùng kích động, vui mừng nhìn Lam Sơ Niệm: “Con là con gái của ba sao?

Con chính là đứa bé mát tích năm đó sao?”

Lam Sơ Niệm vừa khóc vừa gật mạnh đầu: “Là con… con là con gái của ba.”

Y Cảnh Long vui đến bật khóc, ông tiến lên vài bước đỡ Lam Sơ Niệm đứng lên, ông cẩn thận xác nhận lại, nhìn chăm chú Lam Sơ Niệm. Không cần thêm chứng cứ nào nữa, ông biết, cô gái trước mặt chính là đứa trẻ ông đã mắt đi năm đó.

“Ba! Lam Sơ Niệm la lên rồi nhào vào vòng tay ông. Y Cảnh Long ngay lập tức ôm chặt lấy cô, có mơ ông cũng chưa từng mơ thấy đứa con gái còn lại của mình vẫn còn sống, con bé vẫn lớn lên thành người trong thế giới này.

Hai ba con ôm nhau khóc nức nở.

Lam Thiên Hạo ở bên cạnh cũng bị cảm hoá theo, anh khế nhếch môi cười, anh rất vui vì Lam Sơ Niệm đã tìm được ba ruột của mình.

Y Cảnh Long thực sự rất kích động, ông nhẹ nhàng kéo Lam Sơ Niệm ra xa một chút, cẩn thận nhìn cô. Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng ông vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô khi vừa mới sinh ra, dáng vẻ của cô khi cô ba tháng tuổi.

Tuy nhiên, ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian cô trưởng thành.

Nhưng mà bây giờ, còn gì có thể vui hơn khi ông đã một lần nữa có lại đứa con gái này chứ?

“Con của ba, những năm qua con sống có tốt không”

Giọng Y Cảnh Long đầy nghẹn ngào, khàn hẳn đi.

“Con sống rất tốt, con lớn lên trong Lam gia cứ như con đẻ của họ vậy.” Lam Sơ Niệm gật đầu, lau nước mắt.

` Cảnh Long cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi con gái lớn lên trong một gia đình giàu có như nhà họ Lam, chắc hẳn cô đã rất hạnh phúc. Mặc dù ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian cô lớn lên, rất đáng tiếc, nhưng giờ đây, đứa con gái thất lạc của ông quay lại đã khiến ông vô cùng mãn nguyện rồi.

“Ba, mẹ bị bệnh gì vậy? Sao mẹ lại rời xa ba sớm như vậy?” Lam Sơ Niệm cũng rất nhớ mẹ.

Y Cảnh Long thở dài nói: “Mẹ con vì mắt đi con, nhớ quá mà thành bệnh, bị trầm cảm nặng. Sau đó, bà ấy uống thuốc tự sát, chưa kịp cứu chữa thì bà ấy đã ra đi rồi.”

Lam Sơ Niệm nghe xong, nước mắt vừa mới lau khô lại trào ra, lân này cô không phải nước mắt vui mừng mà là nước mắt tự trách, đau khổ.

Y Cảnh Long hiểu cảm giác của cô vào lúc này, ông cũng cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.

“Lam tiên sinh, cảm ơn gia đình cậu đã nuôi nắng con gái tôi, tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn ba mẹ cậu. “

“Không cần khách khí, Sơ Niệm cũng đã mang lại rất nhiều niềm vui cho gia đình chúng tôi. Được nuôi dạy con bé là điều may mắn của chúng tôi.” Lam Thiên Hạo vui vẻ đáp lời.

“Ba, cô gái vừa rồi là con gái của ba sao?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.

Y Cảnh Long gật đầu: “Đúng vậy, con bé tên là Tư Nhã, cũng là con gái của ba.”

Lam Thiên Hạo tò mò hỏi: “Tôi đã điều tra lịch sử hôn nhân của ông. Sau khi vợ cũ của ông mất một năm thì ông mới đi tiếp bước nữa. Vậy tại sao tuổi của con gái của ông lại xấp xỉ với Sơ Niệm chứ?”

Khuôn mặt của Y Cảnh Long lộ ra vẻ bắt lực và hồi hận: “Chuyện này kể ra rất dài. Sơ Niệm, sau này ba sẽ nói cho con nghe, được không?”

Lam Sơ Niệm đương nhiên không quan tâm những chuyện này, cô gật đầu: “Không sao đâu ba, con chỉ muốn nhận ba thôi, con sẽ không làm phiền gia đình hiện tại của ba.”

Ánh mắt Y Cảnh Long dịu dàng nhìn cô: “Sơ Niệm, nhà này vẫn là nhà của con, bất cứ lúc nào con muốn đến đây ở, chúng ta đều rất hoan nghênh.”

Lam Thiên Hạo lại để lộ ra suy nghĩ phức tạp của mình.

Nếu cô con gái này của Y Cảnh Long là con gái ruột của ông, vậy thì sau khi kết hôn với mẹ của Lam Sơ Niệm, chắc chắn ông đã có một lần không chung thuỷ với vợ.

Vậy nên ban nãy ông mới biểu hiện ra vẻ hi hận và tội lỗi!

Đương nhiên, đây đều đã là những chuyện đã qua, anh là người ngoài cũng không tiện xen vào, chỉ mong rằng sau khi biết chuyện thì Sơ Niệm có thể nghĩ thoáng một chút.

Lúc này đây, Lam Sơ Niệm cũng không nghĩ gì nhiều, bởi vì nhìn thấy được ba ruột của mình đã là điều hạnh phúc nhất với cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play