Chương 820: Cô Buông Lỏng Cảnh Giác

Còn Trang Noãn Noãn vào lúc này, cảm xúc sụp đổ đến cực điểm, cả người cô đều đang run lẫy bẩy, khi người đàn ông võ lên vai cô, cô nhắm mắt lại, đầu nhào vào trong ngực người đàn ông ở bên cạnh.

Kiều Mộ Trạch chấn động, nhìn cô gái yếu đuối run rẩy trong lòng, tay anh dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau, anh mới buông xuống, vỗ nhẹ vào cô.

Anh nhân cơ hội đưa ánh mắt nhìn vào trong bức ảnh, cần thận đọc báo cáo của phía cảnh sát, kết hợp với bản trong tay anh, xem thử có chỗ nào nhầm lẫn không đúng hay không.

Trang Noãn Noãn thật sự không khống chế nổi nỗi đau thương trong lòng mình, đối với cô, những ảnh chụp đang tái hiện này quả thật chính là hồi ức tàn nhẫn nhất.

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch đột nhiên dừng lại ở một câu, trên đó viết: “Điện thoại của hai vợ chồng đều đặt trên bàn, một chiếc trong đó đã từng bị rơi, màn hình vỡ vụn, và cả hai chiếc điện thoại không để lại bất cứ thông tin nào.”

Cảnh sát cũng vẽ một vòng nghỉ vấn, một gia đình hoàn mỹ, một đôi vợ chồng có con nhỏ, không thể nào điện thoại ở trước mặt lại ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi đi, ngay cả lời nói riêng cũng không để lại cho con gái và người thân vẫn sống trên đời của bọn họ.

Hơn nữa, tại sao màn hình điện thoại lại vỡ vụn?

Trên bức ảnh, hai chiếc điện thoại đặt đồng thời trên bàn sofa, còn chiếc điện thoại bị vỡ vụn kia, rõ ràng là từng bị rơi.

Trong lòng Kiều Mộ Trạch hiện lên nghỉ hoặc mãnh liệt, thậm chí nghỉ ngờ chiếc điện thoại này chính là bị rơi trước khi bọn họ xảy ra chuyện, nếu không, với thân phận giám đốc tổng công ty của Trang Nghiêm Minh, ông ta hoàn toàn có thể bảo nhân viên khách sạn mang đi sửa cho ông ta.

Đây là một điểm đáng ngờ.

Còn lúc này, anh cảm giác cô gái trong lòng ngồi thẳng người, anh đưa tay gấp bản báo cáo lại, Trang Noãn Noãn nhìn báo cáo, cô có rất nhiều chỗ xem không hiểu, vì vậy, cho dù lúc này cho cô nghiên cứu, cô cũng nghiên cứu không ra.

“Bản báo cáo này không có chỗ nào đáng nghi, vào ngày ba mẹ cô xảy ra chuyện, cô ở đâu?” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh hỏi cô.

Nước mắt Trang Noãn Noãn vẫn ở trên khóe mắt, chỉ là kiên cường thêm mấy phần.

“Tôi… tôi ở bên ngoài trường ngắt xỉu đi… lúc tôi tỉnh lại, là ở trong bệnh viện.” Trang Noãn Noãn nhớ hôm đó, đó là khi cô học lớp 12, cô ngồi trong quán trà sữa bên cạnh trường làm bài tập, sau khi cô uống xong một cốc trà sữa liền ngắt xỉu đi.

Khi cô tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện, là bạn học của cô phát hiện ra cô bị ngất trong quán trà sữa, đưa cô đến bệnh viện.

Kiều Mộ Trạch trầm giọng hỏi: “Cô hôn mê bao lâu?”

“Ba tiếng.” Lúc đó bác sĩ kết luận là, Trang Noãn Noãn học hành áp lực lớn, dẫn đến thiếu máu ngắt xỉu.

“Vậy trong ba tiếng đó đã xảy ra chuyện gì, có phải cô hoàn toàn không biết gì cả?”

“Tôi…” Trang Noãn Noãn chỉ nhớ chuyện của ngày hôm đó, còn sau khi ngất đi đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ, cô lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, suy nghĩ một vài vấn đề trong đầu, Trang Noãn Noãn lại ngất ba tiếng đồng hồ vào ngày ba mẹ cô xảy ra chuyện, trong ba tiếng đó, cô đã xảy ra chuyện gì?

Liệu có quan hệ với cái chết của ba mẹ cô hay không? Tắt cả những điều này, chỉ là suy đoán, vẫn chưa có giải đáp.

Từ Cục Cảnh sát trở về, hai người về tới khách sạn, Trang Noãn Noãn đã vừa mệt vừa mỏi, bởi vì chiếc xe gặp phải trên đường, cô cũng cho rằng là đám paparazi tìm tới.

Lúc cô bước vào thang máy, liền đeo khẩu trang lên, Kiều Mộ Trạch đứng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ tự bảo vệ này của cô, bên cạnh cô không có trợ lý, không có nhân viên làm việc.

Nếu thật sự có đám paparazi qua lại, vậy thì, an toàn của cô vẫn khó được bảo đảm.

“Trong phòng tôi có một phòng cho khách, nếu cô không ngại, cô có thể chuyển vào.” Kiều Mộ Trạch nói khi cô ra khỏi thang máy.

Trang Noãn Noãn ngắn người, quay đầu nhìn anh, trong giây phút thang máy khép lại, ánh mắt của Kiều Mộ Trạch như hai dòng suối băng giá, xuyên thấu lòng người.

Trong lòng Trang Noãn Noãn cũng rất phức tạp, cảm giác đối với người đàn ông này khiến cô phân biệt không ra anh là người tốt hay xấu.

Nhưng tất cả những điều anh làm khiến cô vẫn cảm kích, cho dù thế nào, cô có thể cảm nhận được, bản tính của anh không phải là người xấu.

Trang Noãn Noãn bước tới cửa phòng, cô bắt giác nhìn về phía cửa phòng đối diện một chút, tiếng lòng cô nhắc nhở gắt gao, lẽ nào hai người đàn ông ở phía đối diện chính là đám paparazi?

Trang Noãn Noãn đóng cửa phòng, cho dù có một cánh cửa bảo vệ, đối với cô vẫn là không đủ.

Cô liền cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến cô vô cùng bắt an.

Vụ án của ba mẹ vẫn chưa có một tia tiến triển mới, còn cô đã dụ đám paparazi tới, sau này cô làm gì, hai người này đều sẽ đi theo cô!

Bọn họ ở ngay phòng đối diện, cô ra ra vào vào bọn họ đều có thể biết, bên cạnh cô cũng không có nhân viên làm việc và trợ lý.

Trang Noãn Noãn cắn môi, cô vẫn là cảm thấy an toàn là trên hết, cô lập tức thu dọn vali của mình, cô cho rằng, cô nên đến phòng của Kiều Mộ Trạch ở vài hôm.

Ít nhất trong phòng của anh an toàn hơn, Trang Noãn Noãn nhắc vali hành lý ra khỏi cửa, đi vào thang máy, bấm số của tầng tám.

Kiều Mộ Trạch về tới phòng, cả người anh như một bức tượng điêu khắc ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một vài vấn đề. Lúc này, trong đầu anh có một đường dây mơ hồ không rõ đang đan xen, nối liền, chỉ là, vẫn chưa đủ rõ ràng.

Vẫn chưa tìm được một điểm mấu chốt, anh nghĩ, nếu anh có thể tìm được điểm này, vậy thì cả tuyến mạch có thể sẽ rõ ràng.

Chính vào lúc anh đang trầm tư, chuông cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh nhìn cửa phòng, có một dự cảm, là Trang Noãn Noãn tới.

Anh đi tới cửa, đưa tay liền mở, quả nhiên, đứng trước cửa là một cô gái đã thu dọn vali hành lý.

Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, đối diện phòng tôi có hai người đàn ông ở, tôi lo lắng bọn họ chính là đám paparazi, vì vậy…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông liền nghiêng người: “Vào đi!”

Trang Noãn Noãn cắn môi, kéo vali của mình bước vào.

Kiều Mộ Trạch chỉ về phía phòng cho khách: “Phòng của cô ở bên đó.”

Trang Noãn Noãn kéo vali vào, cô đi ra, nói với người đàn ông đang chống cằm suy nghĩ trên ghế sofa: “Có thể tôi phải làm phiền anh vài ngày, tôi sẽ tiếp tục trả tiền phòng.”

Kiều Mộ Trạch ngước mắt nhìn: “Cô muốn ở mấy ngày?”

Trang Noãn Noãn cũng có chút mờ mịt, cô lắc đầu: “Vẫn không rõ.~”

Cô chỉ muốn ở chỗ này thêm mấy ngày.

Kiều Mộ Trạch nói với cô: “Lại đây, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô.

Trang Noãn Noãn im lặng ngồi xuống đối diện anh.

Kiều Mộ Trạch hỏi thẳng: “Trong nhà cô, còn có tài liệu làm việc trước đây của ba cô không?”

Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc ngắng đầu: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Cô vẫn đang nghỉ ngờ tôi?” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch thoáng lên một tia cười lạnh.

Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông này, cô không biết anh có đáng để tin tưởng hay không?

“Bỏ đi.” Kiều Mộ Trạch nhận ra mình thật sự rảnh rỗi, không có việc gì lại chạy tới giúp cô tìm kiếm chân tướng gì chứ?

“Còn có… còn có một ít, nhưng bị bà ngoại tôi thu lại rồi, tôi không động vào, cũng xem không hiểu.” Trang Noãn Noãn cũng không biết tại sao lại đột nhiên trong vài giây lựa chọn tin tưởng anh.

Kiều Mộ Trạch thấy cô cuối cùng cũng chịu nói, sự lười biếng trong ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm túc vài phần.

“Đợi lần này sau khi về nước, cho tôi xem thử.”

“Anh thật sự đang giúp tôi?” Trang Noãn Noãn hỏi xác thực một câu, cô chỉ muốn tìm được một chút cảm giác an toàn.

“Tại sao?” Cô lại bổ sung thêm một câu.

Kiều Mộ Trạch nhìn ánh mắt trong veo lại tràn đầy lo lắng của cô, anh cũng không muốn giấu cô: “Lúc tôi còn nhỏ, cũng từng tiếp xúc với ba cô. Trong mắt tôi, ông ấy có thân phận là trưởng bối, tôi gọi ông ấy một tiếng chú Trang.”

Trang Noãn Noãn hơi trố mắt, không dám tin anh từng gặp ba mình? Còn từng tiếp xúc?

“Thật sao?”

“Tôi biết, ba cô là một người tốt, hơn nữa, tôi tin ông ấy sẽ không tự sát, lại càng không dẫn theo mẹ cô tự sát, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân khác.”

Kiều Mộ Trạch không nói thêm nhiều nữa về việc Trang Nghiêm Minh ở trước mặt anh, không ngừng tự hào nhắc đến cô con gái tài giỏi hơn người trên phương diện âm nhạc của mình, nhưng trong giọng nói của anh đã nói rõ, anh tôn kính Trang Nghiêm Minh.

Trang Noãn Noãn tin tưởng lời anh một cách kỳ lạ, bao lâu như vậy, cô vẫn luôn coi công ty của anh là hung thủ hại chết ba mẹ, thậm chí coi anh là đối tượng khởi tó.

Nhưng lúc này, người đàn ông này lại đang giúp cô cùng tìm kiếm chân tướng việc ba mẹ cô ra đi. Trang Noãn Noãn cắn môi, tưởng tượng ba năm nay, những hận ý mãnh liệt cô nảy sinh với anh, cô cảm thấy thật có lỗi.

“Xin lỗi, tôi vẫn luôn hiểu lầm anh.” Trang Noãn Noãn ngước mắt, xin lỗi anh.

Kiều Mộ Trạch cũng không ngờ cô sẽ xin lỗi, anh không cho là đúng nhếch môi mỏng lên: “Cô không cần xin lỗi tôi, cái chết của ba mẹ cô, cho dù không phải tôi gây ra, cũng nhất định có liên quan đến dự án công ty tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play