Chương 812: Bị Gạt Bỏ

Sau khi Lam Sơ Niệm nghe xong cuộc gọi của Chu Đào trong phòng, cô cũng rất vui. Cô bước ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, nhìn thấy một người đàn ông đang làm việc trên ghế sofa, cô lập tức tươi cười ngồi xuống.

“Anh à, tối nay ở đây sẽ có tổ chức dạ tiệc!”

“Em muốn tham gia.”

Lam Thiên Hạo ngừng gõ bàn phím, nhìn cô: “Vậy em định ăn mặc như thế này để tham gia?”

“Ò!I Vâng! Em không có một chiếc váy dạ hội, phải làm sao nhỉ?” Lam Sơ Niệm suy nghĩ với vẻ mặt khổ não.

Lam Thiên Hạo đành phải trấn an cô: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Anh sẽ cho cửa hàng mang tới cho em một bộ, trang sức sẽ gửi từ cửa hàng chính đến.”

“Không cần, em không thể dùng trang sức trong cửa hàng, lỡ bị mắt hoặc bị hỏng, em chẳng đền nổi đâu!” Lam Sơ Niệm phồng má nói, mặc dù gia đình kinh doanh trang sức, nhưng cô không bao giờ tự tiện động tới.

Lam Thiên Hạo không khỏi bật cười thành tiếng: “Em tên là Lam Sơ Niệm, họ Lam, cũng không phải người ngoài, mất thì thôi, hỏng mắt anh cũng không mắng em, em do dự cái gì?”

Lam Sơ Niệm nghe được những lời nuông chiều như vậy, cô lại không nhịn được cười toe toét: “Thật sao? Anh à, anh tốt với em như thế từ bao giờ vậy?”

` Lam Thiên Hạo không khỏi cảm thấy hơi buồn, nhìn chằm chằm: “Anh không tốt với em bao giờ?”

Lam Sơ Niệm mỉm cười: “Có vài lúc mà!”

“Cho dù anh có đối xử tệ với em, thì đó cũng là vì muốn tốt cho em.

“Ừm! Là sao nhỉ?”

Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt không hiểu.

“Ví dụ, nếu em ăn mì gói, anh không cho phép em ăn. Đó là vì sức khỏe của em, không muốn em ăn đồ không lành mạnh.”

Lam Thiên Hạo giải thích với cô.

“Mì gói rất ngon mà!” Lam Sơ Niệm dở khóc dở cười.

Sắc mặt Lam Thiên Hạo rất nghiêm túc ra lệnh: “Không được ăn.”

“Được rồi! Anh à, nếu như anh đừng đối xử quá khắt khe với em thì cuộc sống của em sẽ tốt hơn nữa.”

Lam Sơ Niệm ủ rũ, nói xong đứng dậy đi ra ban công.

Phía sau, ánh mắt của Lam Thiên Hạo dõi theo bóng lưng mảnh mai của cô, anh không khỏi khẽ thở dài, có phải thật là quan tâm quá nhiều không? Khiến cô chán ghét rồi?

Lam Sơ Niệm đứng bên ban công vươn vai, sau đó quay lại hỏi người đàn ông trên sofa: “Anh có biết số điện thoại trong phòng của Kiều Mộ Trạch không? Có thể gọi một cuộc nội bộ tới đó không? Em muốn tìm Noãn Noãn.”

Lam Thiên Hạo trả lời: “Được, em thử ấn gọi 999 xem sao!”

Lam Sơ Niệm trở lại phòng, gọi 999.

Lúc đó, Trang Noãn Noãn đang buồn chán ở trong phòng của Kiều Mộ Trạch, đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đến, cô có linh cảm, dường như ai gọi tới tìm mình.

Cô vội lò cò một chân đến cái bàn nhỏ nghe điện thoại.

Cô nhắc máy lên: “Alol”

“Alo, Noãn Noãn, là mình, Sơ Niệm.” Lam Sơ Niệm vui vẻ nói.

“Sơ Niệm, là cậu à, thật tốt quá, cậu đang ở đâu?” Trang Noãn Noãn cũng rất vui khi có thể liên lạc với các thành viên trong nhóm.

“Mình ở với anh trai, Mạn Ni và những người khác đang ở trong phòng nghỉ, cậu sao rồi? Chân của cậu bị thương sao?”

Lam Sơ Niệm ở đầu dây bên kia hỏi một cách quan tâm.

“Mình bị chảy máu ở lòng bàn chân, khó đi lại.”

“Hả? Nặng vậy sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.

Trang Noãn Noãn chỉ đành kể về chuyện hồi sáng khi đang xỏ giày, dưới đế giày có một cái định nhỏ, Lam Sơ Niệm nghe xong, cảm tháy rất thương bạn.

“Noãn Noãn, thực sự là cậu nên nói với tụi mình, nói không chừng tụi mình có thể hủy bỏ buổi biểu diễn.” Lam Sơ Niệm nói.

“Mìn không muốn để họ thất vọng, họ rất muốn tham gia buổi biểu diễn này.” Trang Noãn Noãn thở dài, quan hệ giữa cô và hai người Diệp Mạn Ni đã trở nên căng thẳng như vậy, cô không muốn làm cho mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn.

“Cậu ngốc quá, đương nhiên là chân cậu quan trọng rồi! Tụi mình đều hiểu mà.” Lam Sơ Niệm nói.

Trang Noãn Noãn mỉm cười: “Không sao, chân mình bây giờ đã được băng bó bằng thuốc rồi.”

“Có phải Kiều Mộ Trạch đích thân bôi thuốc cho cậu không?”

Lam Sơ Niệm cười hỏi.

Trang Noãn Noãn là người không thích nói dối, cô chỉ là hơi nóng mặt, cũng không đến nỗi là vui: “Đúng, là anh ta.”

“Oa! Trang Noãn Noãn, mình thấy anh ấy siêu tốt với cậu luôn!

Liệu anh ấy có phải thích cậu thật không đấy?” Lam Sơ Niệm kết thúc câu hỏi với một nụ cười.

Ngay lập tức Trang Noãn Noãn ngăn cô hiểu lầm.

“Sơ Niệm, không phải như cậu nghĩ, mình và anh ta không có liên quan gì cả.”

Lam Sơ Niệm đầu dây bên kia vẫn không tin lắm: “Noãn Noãn, : anh ấy không thể vô duyên vô cớ mà đối tốt với cậu đâu, anh ấy nhất định là thích cậu rồi.”

“Sơ Niệm, đừng bàn về chuyện này nữa. Hiện tại mình đang ở trong phòng của anh ta, cậu có thể tới đón mình đi không?”

Trang Noãn Noãn vẫn muốn rời khỏi đây, cho dù Kiều Mộ Trạch có uy hiếp, cô cũng không sợ.

“Cậu muốn mình qua đó sao? Được thôi, mình sẽ qua ngay.”

Lam Sơ Niệm cũng muốn nhìn vết thương ở chân của cô.

“Mình đang ở phòng riêng của Kiều Mộ Trạch, nhưng mình không biết là tầng hay phòng nào.”

“Không sao, mình sẽ hỏi anh trai.” Lam Sơ Niệm trấn an một câu liền cúp điện thoại.

Sau khi Lam Sơ Niệm cúp máy, cô liền bước đến trước mặt Lam Thiên Hạo: “Anh cả, hỏi anh một chuyện này, anh có biết phòng riêng của Kiều Mộ Trạch ở đâu không?”

Vẻ mặt Lam Thiên Hạo lập tức thay đổi kinh ngạc vài giây: Em nghe ngóng phòng riêng của Kiều Mộ Trạch làm gì?”

Chẳng lẽ cô nhóc này lại sinh lòng ngưỡng mộ Kiều Mộ Trạch?

“Noãn Noãn đang ở trong phòng của anh ấy! Em muốn tới gặp cậu ấy, chân cậu ấy bị thương rồi.” Lam Sơ Niệm nói.

Lam Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, may mà không phải như anh tưởng tượng.

“Chắc cùng tầng chúng ta, em đi tìm phòng nào không số nhà gõ hỏi thử.”

Lam Sơ Niệm vui vẻ nói: “Có thật không? Được, vậy em sẽ ra ngoài tìm.”

Lam Thiên Hạo lúc này đang bận công việc, không thể đi cùng cô nên cô đã tự đi tìm.

Lam Sơ Niệm ra ngoài, đi từ bên cạnh hành lang tìm kiếm, phát hiện một cánh cửa rất hoành tráng, không có số phòng, cô đưa tay gõ.

Trang Noãn Noãn đang ở trong phòng, vội vàng bước tới nhảy lò cò một chân tới mở cửa cho cô.

Cánh cửa mở ra, Lam Sơ Niệm ngay lập tức đỡ cô: “Chân của cậu có ổn không? Để mình xem, đừng nhúc nhích.”

Trang Noãn Noãn ngồi trên sofa, Lam Sơ Niệm nhìn bộ dạng đang băng bó cho cô: “Noãn Noãn, giờ cậu phải chăm sóc vết thương thật cẩn thận, vết thương này phải được chăm sóc thật tốt.”

Cô là một người làm nghệ thuật, cơ thể của cô không thể có bất kỳ vấn đề nào.

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Mình biết.”

Lam Sơ Niệm nhìn một lượt phòng của Kiều Mộ Trạch: “Đúng là mở khách sạn có khác, ngay cả phòng riêng cũng xa hoa như vậy.”

“Sơ Niệm, đưa mình đi đi, mình không muốn ở lại đây.” Trang Noãn Noãn nói.

“Noãn Noãn, tại sao cậu lại muốn đi? Cậu ở đây không thoải mái sao? Nghỉ ngơi một chút cũng tốt mà.”

“Không được, mình không muốn ở lại đây.” Trang Noãn Noãn cảm thấy chán nản.

“Được thôi, mình đỡ cậu xuống vậy.” Lam Sơ Niệm phải hứa Với cô.

Với sự giúp đỡ của Lam Sơ Niệm, cả hai quay trở lại phòng chờ mà nhóm đã được sắp xếp trước đó, Chu Đào thấy chân cô bị thương nặng như vậy, anh rất lo lắng.

“Noãn Noãn, từ nay về sau, cô có thể yên tâm chữa lành vết thương ở chân, đừng làm gì nữa.”

“Được rồi, Chu tổng, tôi sẽ làm vậy.” Trang Noãn Noãn nói.

“Sắp đến giờ ăn tối rồi, tôi sẽ cử người mang đồ ăn đến đây cho cô!”

“Vâng.”

Vào lúc này, Kiều Mộ Trạch đang tiếp đón khách từ khắp nơi trên thế giới trong nhà hàng cao cấp, nghĩ đến Trang Noãn Noãn, anh bảo Dương Lệ lập tức mang đồ ăn qua cho cô.

Sau khi Dương Lệ giao đồ ăn tới, mới nhận ra rằng Trang Noãn Noãn không còn ở trong phòng, cô vội gọi cho Kiều Mộ Trạch để báo cáo.

Noãn Noãn nói.

“Noãn Noãn, tại sao cậu lại muốn đi? Cậu ở đây không thoải mái sao? Nghỉ ngơi một chút cũng tốt mà.”

“Không được, mình không muốn ở lại đây.” Trang Noãn Noãn cảm thấy chán nản.

“Được thôi, mình đỡ cậu xuống vậy.” Lam Sơ Niệm phải hứa Với cô.

Với sự giúp đỡ của Lam Sơ Niệm, cả hai quay trở lại phòng chờ mà nhóm đã được sắp xếp trước đó, Chu Đào thấy chân cô bị thương nặng như vậy, anh rất lo lắng.

“Noãn Noãn, từ nay về sau, cô có thể yên tâm chữa lành vết thương ở chân, đừng làm gì nữa.”

“Được rồi, Chu tổng, tôi sẽ làm vậy.” Trang Noãn Noãn nói.

“Sắp đến giờ ăn tối rồi, tôi sẽ cử người mang đồ ăn đến đây cho cô!”

“Vâng.”

Vào lúc này, Kiều Mộ Trạch đang tiếp đón khách từ khắp nơi trên thế giới trong nhà hàng cao cấp, nghĩ đến Trang Noãn Noãn, anh bảo Dương Lệ lập tức mang đồ ăn qua cho cô.

Sau khi Dương Lệ giao đồ ăn tới, mới nhận ra rằng Trang Noãn Noãn không còn ở trong phòng, cô vội gọi cho Kiều Mộ Trạch để báo cáo.

“Alo, Kiều tổng, Trang tiểu thư đã rời đi.”

Khóe mắt Kiều Mộ Trạch hơi trầm xuống: “Rời đi? Cô ấy đi rồi?”

“Có thể cô ấy vẫn còn trong khách sạn, nhưng không ở trong phòng của anh nữa.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Sau khi Kiều Mộ Trạch ngắt cuộc gọi với Dương Lệ, ngay lập tức anh gọi cho Chu Đào.

“Alo, Kiều tổng.” Chu Đào rất nhanh đã bắt máy.

“Trang Noãn Noãn có phải ở chỗ anh không?”

“Đúng, Noãn Noãn và Sơ Niệm đang ở trong phòng nghỉ. Cảm ơn Kiều tổng đã chăm sóc cho chân của cô ấy.”

“Được, để cô ấy cho anh chăm sóc, thay tôi chăm sóc cho cô ấy thật cần thận.” Kiều Mộ Trạch dặn dò.

Chu Đào nghe xong, trong lòng thầm biết vị trí của Trang Noãn Noãn trong lòng Kiều Mộ Trạch, thực sự rất khác.

“Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy hết mình.” Chu Đào nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.

Cho đến giờ, anh không biết thực sự mối quan hệ của Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch là ở mức độ nào. Anh chỉ cảm thấy Trang Noãn Noãn thực sự may mắn khi được Kiều Mộ Trạch chăm sóc.

Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn định về nhà, nhưng Chu Đào hy vọng rằng cô sẽ ở lại, đợi muộn một chút hãng về, vì anh cũng đang bận tiếp vài người khách, chưa thể dứt ra được.

Trang Noãn Noãn chỉ có thể đợi, đợi một lèo qua ba giò, hai người Diệp Mạn Ni bước vào lối vào phòng nghỉ, họ đã chọn xong váy và đưa vào phòng của mình.

“Ôi, ai đây, cuối cùng cũng nỡ rời khỏi Kiều Mộ Trạch rồi đây à?” Diệp Mạn Ni chế nhạo.

“Các cậu đừng thế, chân của Noãn Noãn bị thương rồi.” Lam Sơ Niệm giải thích ngay lập tức.

“Sóm không bị, muộn không bị, lại đúng hôm nay mới bị.

Chúng ta đã nhảy rất nhiều lần rồi, cô ta vẫn bình thường mà, Trang Noãn Noãn, tâm cơ của cô ghê gớm đấy!” Lâm Thiến nói với giọng điệu kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play