Chương 81: Khắc tinh của Hình Nhất Nặc

(Cảm ơn các bạn đã ghé xem, nhóm sẽ cập nhật liên tục truyện mới nhất)

Hình Liệt Hàn lộ ra hàm răng trắng đều

tăm tắp nói: “Có thể!”

Tiếp tới đường rất dễ đi. Chỉ là trên

đường, Đường Tư Vũ không ngừng nghe

thấy giọng nói chỉ đường đầy từ tính của

người đàn ông này.

Cuối cùng cũng đến cổng căn biệt thự cao

cấp của Hình Gia. Nơi đây toàn là những

căn biệt thự biệt lập hơn nữa khu vườn

bao quanh cực kì rộng lớn. Sự giàu có

của Hình Gia từ trước tới nay thiên hạ ai

ai cũng biết.

Chiếc xe vừa tiến vào liền thấy ngay một

cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang dắt tay bạn

nhỏ Đường Dĩ Hi chạy ra. Đường Tư Vũ

xuống xe,nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu

này, chắc là cô em gái song thai của Hình

Liệt Hàn!

“Mami…” Cậu nhóc lập tức chạy tới ôm

vào eo cô, lộ ra một nụ cười chỉ nhìn thấy

răng chứ không thấy mặt trời đâu.

Đã hai ngày không gặp bảo bối của nhà

mình rồi nên Đường Tư Vũ cũng rất nhớ

cậu nhóc. Cô cúi xuống bé con trai thì ở

bên cạnh vang lên giọng nói thánh thót

của một người con gái: “Chị dâu.”

Đường Tư Vũ giật mình, cười nói với Hình

Nhát Nặc: “Gọi chị là chị được rồi.”

Hình Liệt Hàn thấy em gái nhiệt tình gọi

cô một tiếng chị dâu, nhưng lại bị cô chặn

ngược lại, trong lòng anh có một nỗi buồn

không tên, con cũng có rồi gọi một tiếng

chị dâu cũng đâu có sao? Không biết vì

sao anh lại có một niềm tin sớm muộn gì

em gái mình cũng sẽ phải gọi cô là chị

dâu!

Cảm xúc này đang chiếm hữu trong lòng

anh.

“Ưml Vậy em gọi chị là chị vậy. Chị à, chị

trẻ thật đấy lại còn xinh đẹp nữa chứ!”

Hình Nhất Nặc ngây thơ vô tội nói, đôi

mắt long lanh nhìn cô đầy chân thành.

Gương mặt Đường Tư Vũ hơi ửng đỏ:

“Em cũng rất xinhI”

“Mami, đây là cô nhỏ của con, cô ấy tên là

Hình Nhất Nặc.” Cậu nhóc cất giọng non

nót giới thiệu.

Đường Tư Vũ quan sát Hình Nhất Nặc,

quả thật Hình Nhất Nặc rất xinh đẹp và

thuần khiết, gen nhà Hình Gia quả nhiên

rất tốt.

Hình Liệt Hàn ở bên cạnh bị ngó lơ một

lúc, ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi!” Nói xong,

anh nhấc con trai lên tay, rồi bế con vào

phòng khách.

“Daddy! Lúc con không ở nhà, daddy vẫn

đối xử tốt với mami chứ?” Đường Dĩ Hi tò

mò hỏi.

“Tốt chứ con!” Hình Liệt Hàn quay đầu

nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng

cong lên đầy ý cười.

Đường Tư Vũ nở một nụ cười haha với

anh ta! Người đàn ông này có biết ngại

không? Rõ ràng là bị bắt nạt cô mà còn

dám nói dối con.

Dù còn đang nhớ về mấy chuyện vặt đó

nhưng khi bước vào phòng khách gương

mặt Đường Tư Vũ lại thể hiện ra là một

người lịch sự, vui vẻ, hòa đồng.

Khi biết Đường Tư Vũ đồng ý đến nhà

chơi vợ chồng Hình Chính Đình đã rất vui,

điều đó có nghĩa là sai lầm của con trai

ông bà đã được tha thứ. Trong lòng

Tưởng Lam cứ day dứt mãi chuyện này,

con trai bà làm ra loại chuyện này, người

làm mẹ như bà đều cảm thấy rất mất mặt.

Họ chỉ thấy rằng Đường Tư Vũ nhất định

là một cô gái vừa lương thiện, vừa hiểu

chuyện. Bằng không sao cô lại đồng ý đến

đây làm khách chứ?

Tuy nhiên, đâu ai biết rằng hôm nay

Đường Tư Vũ tới đây hoàn toàn là do bị

Hình Liệt Hàn ép.

Nhưng Đường Tư Vũ cũng không hề bài

xích việc đến đây vì dù gì họ cũng là ông

bà nội của con trai cô, cô đến chơi cũng là

để con trai sau này sẽ nhận được nhiều

sự yêu thương từ ngôi nhà này.

Nhìn người con gái xinh đẹp cùng con trai

kề vai đi vào, vợ chồng Hình Chính Đình

trước đây đã từng gặp ở cổng trường học,

hơn nữa họ cũng thấy cô trên tivi trong

buổi hòa nhạc, lúc này nhìn cô từ khoảng

cách gần, Tưởng Lam lại càng cảm nhận

được cô gái này rất nhẹ nhàng, xinh đẹp,

hào quang tỏa sáng.

“Đường tiểu thư, cháu đến rồi! Bác là mẹ

của Liệt Hàn.” Tưởng Lam nhiệt tình đón

tiếp cô.

“Cháu chào hai bác. Cháu là Đường Tư

Vũ, là mẹ của Tiểu Hi ạ.” Đường Tư Vũ

đĩnh đạc chào hỏi.

Lúc này Hình Liệt Hàn bị thu hút bởi sự

lịch sự, lễ phép của Đường Tư Vũ. Bình

thường người phụ nữ này toàn làm lơ anh

cảm giác như anh nợ tiền cô vậy, không

ngờ rằng cô lại lễ phép với bố mẹ mình

như vậy.

“Liệt Hàn, mau giới thiệu Đường tiểu thư

đi, người ta lần đầu tới nhà chơi, đừng

thờ ơ thế chứ.” Tưởng Lam nhìn con trai,

ngầm ra hiệu.

Mục đích của Tưởng Lam là để con mình

theo đuổi được Đường Tư Vũ, cho Tiểu Hi

một gia đình hoàn chỉnh.

Đường Tư Vũ cũng nghe ra, cô ngượng

ngùng vặn tay, lúc này, cậu nhóc kéo tay

cô: “Mami, mami muốn xem phòng của

con không? Phòng con nhiều đồ chơi

*Š „

lăm.

“Được! Vậy mami đi thăm quan phòng

con nhé.” Đường Tư Vũ mỉm cười đồng ý,

Hình Nhất Nặc cũng đi cùng hai mẹ con

lên lầu, Đường Tư Vũ vừa biến mát ở cầu

thang.

Tưởng Lam lập tức kéo Hình Liệt Hàn lại,

nhỏ giọng dặn dò: “Liệt Hàn à, con phải

thể hiện một chút chứ, còn tạo ấn tượng

đẹp với Đường tiểu thư.”

“Mẹ, ý mẹ là sao?” Hình Liệt Hàn biết rõ

còn có tình hỏi.

Tưởng Lam trừng mắt nhìn anh: “Còn

phải để mẹ nói cho con à? Đường tiểu thư

này xinh đẹp như vậy, vừa có tài nghệ,

vừa là mẹ của Tiểu Hi. Con phải cố gắng

theo đuổi con bé vào, sau này còn cho

Tiểu Hi có một gia đình hoàn chỉnh chú”.

Hình Liệt Hàn cố nhịn cười, sắc mặt điềm

đạm: “Mẹ à, mẹ không có niềm tin vào

con trai mẹ vậy ư?”

Tưởng Lam đánh nhẹ vào người anh,

nhìn đứa con trai đẹp trai mê người thế

này, tất nhiên bà có niềm tin chứ, nhưng

ai bảo con bà năm năm trước gây ra

chuyện mất mặt với con nhà người ta nhưử

vậy!

“Bót càm ràm lại. Mau lên cùng người ta

đi.”

Tâm trạng của Hình Liệt Hàn cũng khá vui

vẻ, anh bước lên tầng, thấy Đường Tư Vũ

đang ở trong phòng Đường Dĩ Hi. Đường

Tư Vũ phát hiện có một phòng luyện đàn

ở bên cạnh phòng con trai. Trong đó bày

một cây đàn piano Steinway, Đường Tư

Vũ lại gần bám nhẹ vài phím, âm thanh

thuần túy vang lên quả nhiên là đẳng cáp.

Đường Tư Vũ không ngờ rằng con mình ở

đây lại được chiều chuộng đến vậy. Trong

lòng cô tràn đầy sự yên tâm. Từ nhỏ con

trai đã thiếu tình yêu thương, sự yêu

thương của cha, còn có sự quan tâm của

người lớn nhưng bây giờ con đã được bù

đắp rất nhiều về mặt tình cảm.

“Chị à, chị có thể dạy em chơi đàn được

không?” Hình Nhất Nặc nhìn cô đầy mong

đợi.

Đường tư Vũ cảm thấy rất có hảo cảm và

thân thiết với cô con gái nhà Hình gia này,

cô nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên là có thể

rÓI.

“Thật không ạ? Vậy thì tốt quá. Máy hôm

nữa em chuyển đến nhà anh hai ở, đến

lúc đấy chị dạy em nhé!” Hình Nhất Nặc

vui mừng.

Đường Tư Vũ ngạc nhiên: “Em chuyển

qua nhà anh hai em ở á? Sao lại vậy?”

“Vì anh ba em sắp phải đi du học, cha mẹ

em tính là sẽ qua ở cùng cho anh ấy một

thời gian cho anh ấy thích nghi, vậy nên

thời gian này em sẽ qua nhà anh hai ở.”

Đường Tư Vũ lập tức quay đầu lại, nhìn

thấy người đàn ông không biết đã đứng

khoanh tay đứng ở cửa từ lúc nào. Cô

nghĩ ra, nhà của anh ta tất cả đều đã

được dùng rồi, không có phòng trống, nếu

Hình Nhất Nặc chuyển đến thì chỉ có thể

ở phòng dành cho khách ở nhà cô,

Đường Tư Vũ quay sang nói với Hình

Nhất Nặc: “Lúc nào cũng chào đón em

hết!”

Hình Nhất Nặc lập tức vui vẻ cười: “DạI

Vậy em phải làm phiền chị một thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play