Chương 782: Khoe Ân Ái

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía gian phòng khách sáng trưng đèn đuốc, trong mắt anh hiện ra sự mong chờ. Anh không vội vào trong ngay, mà bước tiêu sái thanh thản tới phía cửa, có mấy nhân viên phục vụ trông thấy anh đi vào, nghĩ anh là khách mời, lâp tức mở cửa cho anh.

Hoắc Kỳ Ngang lịch sự gật đầu một cái, anh đứng dưới ánh đèn bên cửa, con mắt đảo quanh những người phụ nữ áo quần là lượt ở đây, cũng cảm nhận sự náo nhiệt cụng chén cạn ly, trong tiếng cười nói của đám đàn ông, tiếng cười nhẹ của những người phụ nữa.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang bỗng trông thấy được một cảnh, anh liếc mắt đã thấy ngay bóng lưng mê người.

Đó là vợ của anh, Kỷ An Tâm quay lưng về phía anh, cô đang nâng chén trò chuyện với hai người đàn ông, trong đó có cả Phùng Nghiêm. Ánh mắt của anh ta giống như một thợ săn nhìn chằm chằm lên gương mặt Kỷ An Tâm, ánh mắt như thể chớp nháy suy nghĩ, Hoắc Kỳ Ngang cũng là đàn ông, liếc mắt là nhìn thấu.

Trái tim của anh siết mạnh một hồi, giờ phút này, Kỷ An Tâm đang trò chuyện với một người đàn ông khác. Trong lúc cô đang chăm chú nghe người khác nói chuyện, Hoắc Kỳ Ngang chỉ nhìn thấy gương mặt mỉm cười của cô.

Anh khẽ chỉnh lại âu phục, nhận một chén rượu đỏ từ tay phục vụ, đi về phía Kỷ An Tâm.

Giờ phút này, vệ sĩ của anh đứng cách đó không xa, ánh mắt _ như điện bắn vê phía mỗi người ở đây, bảo đảm an toàn cho anh.

Giờ phút này, có mấy người chú ý tới Hoắc Kỳ Ngang, có mấy người cũng nhận ra anh, chỉ là sợ quá cho nên họ còn chưa kịp phản ứng gì.

Nhìn dáng người cao thẳng mê hồn của Hoắc Kỳ Ngang đi thẳng tới phía Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm đang trò chuyện, bỗng nhiên trên bả vai của cô có một cái tay khoác ngang qua, cô khiếp sợ ngẳắng đầu, muốn xem thử ai lại to gan như vậy.

Nhưng vừa mới ngẳng mắt, cô đã bị dọa sợ rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây?

“Phó tổng thống, hân hạnh, hân hạnh, sao anh cũng tới rồi.”

Trần tổng lập tức nhiệt tình lại gần đón tiếp.

Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười bắt tay anh ta một lát, vô cùng tự nhiên đáp: “À! Tôi tới đón một người.”

Dứt lời, anh cầm tay người phụ nữ bên cạnh, nồng nàn hỏi: “Vợ, đi được chưa?”

Tiếng vợ này khiến người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Phùng Nghiêm trong nháy mắt cũng thấy đổ mồ hôi lạnh. Thế mà Kỷ An Tâm lại là vợ của phó tổng thống?

Trên người Kỷ An Tâm lập tức tập hợp đầy ánh mắt đố kị của hết thảy người phụ nữ ở đây. Tuy rằng cô bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này làm cho tay chân luống cuống, có điều cô | vân bình tính mỉm cười nói: “Sao anh lại tới đột ngột thê?

Không phải bảo anh về nhà trước à?”

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang có ý như không bắn về phía Phùng Nghiêm, sự nhắc nhở trong ánh mắt là cây kiếm vô hình.

“Nhớ em nên tới.” Hoắc Kỳ Ngang cong môi nở nụ cười, khoe ân ái quá rồi.

Gương mặt nở nụ cười của Kỷ An Tâm có hơi ửng đỏ, cô không muốn một đám người nghe anh tán tỉnh cô đây.

Phùng Nghiêm đón nhận ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang, phó tổng thống trẻ tuổi này mang theo lực sát thương mãnh liệt, anh ta lập tức thầm rùng mình, khẽ lau mồ hôi lạnh.

“Phó tổng thống không uống một chén rồi mới đi sao?” Trần tổng mong Hoắc Kỳ Ngang cho chút thể diện, nếu như có thể ở lại tiệc rượu của anh ta lâu hơn chút, uống thêm chén rượu thì anh ta vinh hạnh vô cùng rồi.

Nhưng mà người ở đây đều hiểu, hóa ra ở sau lưng Kỷ An Tâm còn có một người chồng là phó tổng thống.

Những người đàn ông tơ tưởng tới cô đêm nay không chỉ có mình Phùng Nghiêm. Những người đàn ông ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có ý nghĩ với Kỷ An Tâm.

Bây giờ bọn họ cảm thấy trên lưng lạnh buốt, người phụ nữ của phó tổng thống, bọn họ chỉ có thể nói là không động vào được rồi.

Kỷ An Tâm còn muốn khiêm tốn chút trong giới kinh doanh, hơn nữa cô cũng không muốn dựa vào đàn ông.

Bây giờ, cô thấy muốn khiêm tốn chút cũng khó rồi.

“Trần tổng, đêm nay cảm ơn sự tiếp đãi của ngài, tôi vô cùng vui vẻ, hôm nào gặp sau.” Kỷ An Tâm lễ phép cảm ơn với Trần tổng, quay đầu lại chào hỏi với vài vị khách quen: “Tôi đi trước nhé.”

Nói xong, vai Kỷ An Tâm lại bị một cánh tay khoác qua, thân thiết kéo cô đi về phía cửa.

Kỷ An Tâm chỉ thấy đằm chìm trong một đống ánh mắt phức tạp, áp lực không nhỏ, lúc đi ra cửa, cô mới thở ra một hơi.

“Sao tự nhiên anh lại tới? Sao lại không nói trước cho em biết?”

Kỷ An Tâm lập tức hỏi người đàn ông bên cạnh.

Hoắc Kỳ Ngang vừa nãy còn là phó tổng thống uy nghiêm, bây giờ ý cười ở khóe miệng anh lại có vẻ lấy lòng: “Không phải nhớ em à?”

“Em thấy là anh không yên tâm về em nên tới kiểm tra thì có.”

Kỷ An Tâm liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Hoắc Kỳ Ngang thấy kế vặt của mình bị phát hiện, anh cười ôm chằm lấy, trầm giọng dụ dỗ: “Vợ à, đừng giận, anh tin em mà.”

Kỷ An Tâm không giận, đồng thời, còn có chút cảm giác ngọt ngào. Bởi vì quan tâm nên mới tới kiểm tra.

“Không giận, anh đến cũng tốt, vừa hay em không tin được cớ để đi đây.” Kỷ An Tâm nói xong, đỡ trán nói: “Vừa rồi uống hai chén, có hơi say rôi.”

“Không uống được thì từ chối thôi.” Hoắäc Kỳ Ngang thấp giọng trách một câu, đưa tay ôm chặt thêm máy phần.

“Em uống được mà. Có điều tối nay vui nên uống nhiều hơn chút.” Kỷ An Tâm ngẳng đầu, nhìn anh mà cười say mê: “Còn anh nữa mà.”

“Vậy lỡ đâu hôm nay anh không tới thì sao? Em định để ai đưa về?” Hoắc Kỳ Ngang lại ghen tuông rồi.

“Tiểu Nguyệt còn ở đây mà.” Kỷ An Tâm cười, lúc này mới cầm điện thoại gọi cho Hướng Nguyệt bảo cô ấy về nhà trước.

Hướng Nguyệt nghe máy nói: “Kỷ tổng, em biết phó tổng thống tới đón chị, chị vui vẻ hạnh phúc nha.”

Kỷ An Tâm vô cùng hưởng thụ, Hoắc Kỳ Ngang mở cửa xe, kéo cô vào, anh thì lên xe từ một phía khác.

Tửu lượng của Kỷ An Tâm cũng không tới mức say ngất người, cô rất hiểu tửu lượng của mình: “Đi đón Hiểu Hiểu đi.” Kỷ An Tâm nói: “Em nghỉ một lát.”

Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngồi xuống cạnh cô, đặt đầu cô lên bả vai của anh: “Lần nay có thể từ chối uống mấy cái kiểu rượu này.

“Ừ, nghe lời anh.” Kỷ An Tâm ngoan ngoãn đồng ý, hôm nay cô ra mặt, sau này cô không tham gia tiệc cũng sẽ nỗi danh trong giới rồi.

Hoặc Kỳ Ngang cũng không đành trách cô nữa, đây là trách nghiệm công việc của cô, anh chỉ là xót cho cô thôi.

Anh cúi người hôn lên trán cô một lát, Kỷ An Tâm khong khỏi cong môi lên một lát.

Lúc đến nhà họ Hoắc, Kỷ Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ ngồi giữa họ, tinh thần đứa nhỏ này còn tốt lắm.

Cô bé lấy một phần quà ra từ trong túi, là sách giáo khoa môn vẽ, cô bé vẽ một nhà ba người, còn vẽ một trái tim nhỏ để Kỷ An Tâm dán lên tường.

Kỷ An Tâm nhìn bức vẽ của con gái, vẽ rất non nớt đáng yêu thế nhưng cũng tràn ngập tình cảm.

Viền mắt cô hơi ướt, cô rất cố chấp, cô nên sớm về nước để làm rõ hiểu lầm năm đó. Như vậy con gái và anh có thể sớm ngày gặp mặt rồi.

Có điều bây giờ hình như vẫn chưa muộn, giống như ông trời chọn thời điểm thích hợp nhất để cô quay lại bên anh.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn bức tranh này, trong lòng cũng thấy cảm động. Anh đưa tay ra, yên lặng ôm hai mẹ con vào lòng.

Con bé cũng cảm giác được yêu thương tràn đầy, đưa tay nhỏ ra kéo tay họ: “Sau này, con sẽ vẽ thêm daddy và mami.”

Về tới nhà, Kỳ An Tâm hơi say, Hoắc Kỳ Ngang liền để cô nghỉ ngơi, còn anh giúp con chuẩn bị đi ngủ, tắm rửa, gội đầu, sấy tóc rồi dỗ con lên giường.

“Daddy, daddy có thể kể chuyện cho con không?” Cô bé mang gương mặt cầu xin: “Xin daddy mà.”

Hoắc Kỳ Ngang sao có thể từ chối lời cầu xin mềm mại như vậy của con gái, lập tức ngồi bên giường để con gái dựa vào khuỷu tay của mình, cầm sách đọc truyện cho cô bé nghe.

Kỷ An Tâm thì ngồi thiếp đi trên ghế sofs, Hoắc Kỳ Ngang còn đang kể thì con bé đã chớp chớp đôi mắt to rồi.

“Được rồi, Hiểu Hiểu ngủ thôi, daddy đi tắm.” Hoắc Kỳ Ngang nhẹ giọng dỗ con.

Con bé gật đầu, dụi mắt rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Hoắc Kỳ Ngang ngồi trên giường, chờ con ngủ rồi anh mới xuống lầu.

Lúc xuống dưới thấy cô gái trên ghế sofa, anh không khỏi cười bất đắc dĩ. Thật là hầu đứa nhỏ lại phải hầu sang người lớn rồi.

Có điều trong lòng anh không hề thấy tức giận, ngược lại anh thấy vô cùng hạnh phúc, cuộc sống như vậy, đời này chẳng có gì đáng tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play