Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 727


3 năm

trướctiếp

Chương 727 Anh Mời Đi Ăn

Cho nên, gần đây Hoắc Minh thường xuyên đi lôi kéo quan hệ, hơn nữa, dưới tình thế như vậy, ông ta đã nghĩ tới một nguồn quan hệ mới, chính là cô gái nhà quân nhân có bối cảnh mà lần trước ông ta nói.

Hiện nay cô ta có một nghề nghiệp rất tốt, là nhà thiết kế trang sức châu báu, thậm chí còn nỗi tiếng ở nước ngoài, rất thích hợp với con trai ông.

Cô gái này tên Đỗổng Thi Doanh, Hoắc Minh đã quyết, nhất định phải để cô gái này tiến vào thế giới của con trai.

Lần trước ông ta đã nhìn thấy dấu vết trên cổ con trai, ông ta chắc chắn là Kỷ An Tâm, xem ra nếu ông ta còn không làm gì, chuyện năm năm trước sẽ phát sinh lần nữa.

Không phải ông ta xem thường Kỷ An Tâm, coi như năng lực cô xuất chúng, nhưng gả cho con trai ông ta, vậy thì cô không có một chút giá trị nào đối với sự nghiệp của con trai ông ta, trừ phi là một cô gái nhà giới chính trị có bối cảnh mới có thể đứng ở phía sau con trai ông ta, ủng hộ, tạo đà cho con trai.

Hoắc Minh cũng đã dò hỏi ý cô gái kia, cô gái đó rất hi vọng gặp Hoắc Kỳ Ngang, đồng ý phát triển quan hệ với thằng bé.

Nếu một nửa kia của Hoắc Kỳ Ngang là Kỷ An Tâm, vậy những khổ tâm của ông ta sẽ đổ sông đổ bể hết.

Con dâu tương lai của Hoắc gia không thể là Kỷ An Tâm.

Buổi trưa, Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của ba, nói có một buổi hội nghị cấp quốc gia, bảo anh nhất định phải tham gia, những nhân vật quan trọng của quốc gia đều sẽ tới. Hoắc Kỳ Ngang đồng ý, vừa hay vào đúng dịp này, Hiên Viên Thần cũng bận, anh đi cũng vừa vặn thích hợp.

Trưa tới, hội trường hội thảo vô cùng long trọng, người có mặt cũng có thân phận được yêu cầu nghiêm khắc.

Dưới sự vây quanh của vệ sĩ, Hoắc Kỳ Ngang trầm ổn đi vào, Hoắc Minh cũng không có ở đây, nhưng cô gái mà ông ta sắp xếp Đồng Thi Doanh đã tới.

Đồng Thi Doanh đứng ở cánh cửa cách đó không xa, cô ta giơ ly rượu lên cười nói với người bên cạnh, nhưng ánh mắt luôn dừng trên người đàn ông vừa đi vào.

Cả người mang âu phục xám tro, thân hình cao ngất hoàn mỹ, ánh mắt lộ vẻ kiên định, nụ cười nhạt, đang tiến lên bắt tay một ông cụ.

Tao nhã lễ phép như vậy, lại lộ ra vẻ dịu dàng ưu nha, tuyệt đối là sát thủ phái nữ. Đổng Thi Doanh thực sự bị người đàn ông này làm cho mê mẫn, trong đôi mắt tinh xảo của cô ta ánh lên khát vọng truy đuổi con mồi.

Tuổi tác cô ta đã không nhỏ, người trong nhà cũng thúc giục, nhưng suy nghĩ của cô ta trước nay vẫn là, không thể tạm bợ.

Bây giờ, cô ta đã có một mục tiêu truy đuổi rõ ràng.

Hoắc Minh đã từng gặp riêng cô ta, cũng nói cả chuyện của Kỷ An Tâm, nói cô ta phải đoạt con trại lại từ tay Kỷ An Tâm.

Chuyện này ít nhiều khiến Đổng Thi Doanh nỗi lên cảm giác được khiêu chiến, sau khi cô ta thành danh, cũng có không ít đàn ông theo duổi, Kỷ An Tâm cô ta đã từng nhìn, đó đúng là một người phụ nữ thành thục mê người, nhưng cô ta cũng đâu kém, thậm chí còn lắn át cô chứ.

Cho nên, nắm được Hoắc Kỳ Ngang, cô ta còn có cảm giác thành tựu.

Đồng Thi Doanh nhìn ly rượu trong tay, sau đó đi về phía Hoắc Kỳ Ngang.

Làm bộ như vướng phải thảm trải sàn trật chân té ngã, bóng người Hoắc Thi Oánh cứ thế đổ lên người Hoắc Kỳ Ngang.

Hoắc Kỳ Ngang theo lễ phép đưa tay đỡ lấy cô ta: “Tiểu thư, cô không sao chứ!”

“Cảm ơn ngài phó tổng thống, tôi không sao, chỉ là lỡ tay hất rượu lên đồ của anh mắt rồi.” Nói xong Đồng Thi Oánh lập tức lấy khăn cỗ xuống, thay anh lau vết rượu.

Hoắc Kỳ Ngang lập tức lùi về phía sau một bước, khoát tay nói: “Không cần, để tôi tự làm được rồi.”

Đồng Thi Doanh nhạy cảm phát hiện ra sự cự tuyệt của anh, đáy mắt cô ta thoáng qua tia thất kinh, nhưng ngoài miệng vẫn cười xin lỗi: “Thật sự xin lỗi! Tôi là Đồng Thi Doanh, vinh hạnh được gặp anh.”

“Chào cô.” Hoắc Kỳ Ngang cười gật đầu, nói xong liền xoay người rời đi.

Giống như những người anh gặp ở đây vậy, Đồng Thi Doanh không lưu lại chút ấn tượng nào trong lòng anh.

Đồng Thi Doanh cầm ly rượu, tim đập loạn nhịp, cô ta bắt đầu tự hoài nghỉ, từ cách ăn mặc và khí chất của cô ta, không khiến anh có thêm ý định liếc nhìn hay nói thêm một câu sao?

Hoắc Kỳ Ngang đang chăm chú nói chuyện với những người thế hệ trước, lắng nghe suy nghĩ của họ, người ở đây đều là cán bộ đã về hưu, Hoắc Kỳ Ngang chân thành gia lưu, khiến những cán bộ này vô cùng vui vẻ.

Ít nhất vị phó tổng thống trẻ tuổi này là một người trầm ổn, cũng biết lắng nghe người khác.

Đồng Thi Oánh cắn đôi môi đỏ mọng, vào lúc Hoắc Kỳ Ngang trò chuyện với ông nội cô ta, cô ta nắm được cơ hội, lập tức cười đi tới: “Ông nội, con tìm ông mãi, sao ông lại ở đây!”

Nói xong, cô ta lại giả bộ như giật mình khi nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang: “Ngài phó tổng thống, lại gặp anh rồi.”

“À! Kỳ Ngang này! Giới thiệu một chút, đây là cháu gái chú, Thi Doanh.” Ông cụ Đồng không mát thời gian nghĩ ngợi liền giới thiệu cháu gái mình.

Hoắc Kỳ Ngang gật đầu với cô ta tỏ ý chào, Đồng Thi Doanh lập tức cười: “Ông nội, ông không biết đâu, vừa rồi cháu mới gặp ngài Phó tổng thống đấy.”

“Ra là vây, vậy cũng không cần ông nội nhiều lời nữa! Thanh niên các cháu cứ tiếp tục giao lưu với nhau đi.” Nói xong, ông cụ Đồng tự giác rời đi.

“Cô là cháu gái của Đồng lão tiên sinh?” Hoắäc Kỳ Ngang hỏi.

Đồng Thi Doanh gật đầu: “Đúng thế, cháu gái ruột.”

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một tia phức tạp, anh khẽ cười: “Vậy Đồng tiểu thư ra với ông cụ đi! Tôi đi trước.”

“Ngài phó tổng thống, tôi là nhà thiết kế trang sức, tôi có thể dẫn anh đi tham quan một chút.” Đồng Thi Doanh lập tức muốn phô diễn tài năng.

“Lần sau đi! Tôi phải đi rồi” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay, lễ phép rời đi.

Sau lưng anh, trong ánh mắt Đồng Thi Doanh trào lên hứng thú mãnh liệt, những gã đàn ông miệng lời ngon ngọt sao có thể bằng một phần vạn người đàn ông này chứ?

Anh không những xuất chúng, lại khiêm tốn lễ độ, cả người tản mát một loại khí tức làm cô ta mê đắm.

Người đàn ông này, cô ta chắc chắn phải theo đuổi.

Lại có Hoắc Minh ở phía sau đảm bảo cho cô ta, cô ta nghĩ, có lẽ cũng không khó đâu!

Sau khi ra ngoài, Hoắc Kỳ Ngang nhìn đồng hồ, đã là thời gian cơm trưa, anh nói với vệ sĩ: “Về trung tâm thành phó.”

“Ngài muốn tới tìm Kỷ tiểu thư sao?” Vệ sĩ không khỏi hỏi một câu.

“Ừm!”

“Nhưng, thân phận của ngài không thích hợp tới nơi đó.” Vệ sĩ mới được Hoắc Minh chỉ điểm.

Hoắc Kỳ Ngang híp mi mắt, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Các người làm việc cho tôi, không phải ba tôi.”

Vệ sĩ lập tức hiểu: “Dạ, đã hiểu.”

Hoắc Kỳ Ngang nhớ trong trung tâm thành phố có một nhà hàng, công tác bảo mật vô cùng nghiêm khắc, anh đã tới vài lần, nhưng anh lại lo bản thân không hẹn được Kỷ An Tâm.

Có cách gì để hẹn cô ra hay không? Hoắc Kỳ Ngang cắn môi mỏng suy nghĩ, nhưng ngay cả một cái cớ cơ bản nhất cũng không nghĩ ra được.

Có điều, anh lập tức nghĩ tới một chuyện, mặc dù có hơi hèn hạ.

Anh đưa tay ấn số điện thoại của Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm không có số anh, nên người phụ nữ ấy không chút phòng bị nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”

“Là anh đây!” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp lên tiếng.

“Có việc gì không?” Giọng Kỷ An Tâm lập tức lạnh đi mấy phần.

“Anh sắp tới trước tòa nhà của em rồi, trưa nay cùng đi ăn.”

Kỷ An Tâm trực tiếp trả lời: “Không rảnh.”

“Chỉ ăn một bữa, anh không yêu cầu quá nhiều chứ.”

“Tôi nói không rảnh, anh có thể mời người khác.”

“Vậy được, anh lên công ty tìm em.”

“Cái gì? Không được lên.” Kỷ An Tâm lập tức ra lệnh.

“Hai lựa chọn, một là anh lên công ty em, tiết lộ thân phận, hai là cùng anh đi ăn.” Hoắc Kỳ Ngang uy hiếp cô.

“Tiết lộ thân phận anh có chỗ nào có hại cho tôi à?”

“Thế à? Thế nếu anh nói em là bạn gái anh thì sao?”

“Anh… tốt nhất đừng có nói bậy, tôi không phải bạn gái anh từ lâu rồi.”

“Phải không? Anh tin là nhân viên của em sẽ thích nghe chuyện năm xưa lắm đấy.” Hoắc Kỳ Ngang nói.

“Anh… anh không sợ tôi càng thêm hận anh?”

“Đã hận đến như vậy rồi, hận thêm một chút cũng không thành vấn đề, anh chỉ muốn mời em ăn một bữa thôi.” Hoắc Kỳ Ngang có chút buồn rầu nói.

“Được! Ăn thì ăn.” Được lắm, Kỷ An Tâm cắn răng nén giận.

Người đàn ông này dám uy hiếp, cô còn phải sợ anh ta sao?

Vừa hay trưa nay cô còn đang muốn ăn bừa thứ gì đó đây, anh ta mời, cô còn tiết kiệm được tiền một bữa cơm đây này.

“Năm phút nữa tới nơi, em xuống đây đi!” Trong giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang có thêm niềm vui thích.

Kỷ An Tâm tắt điện thoại.

Hoắc Kỳ Ngang thở ra một hơi, có chút tự trách, anh không nên ép cô như vậy.

Trong phòng làm việc của Kỷ An Tâm, cô ôm mặt, cô bị gì thế này? Lại cứ như thế bị anh ta kích động thành công?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp