Chương 708: Chấp Nhận Sự Giúp Đỡ Của Anh

Suốt bữa tiệc sau đó, Kỷ An Tâm liền không tự chủ biến thành tâm điểm của khách mời.

Họ đều lặng lẽ hỏi thăm người phụ nữ có quan hệ với phó tổng thống nay rốt cuộc bối cảnh thế nào.

Kỷ An Tâm cũng có thể cảm giác được, ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi, muốn tiếp cận cô, cũng không phải kẻ mang suy nghĩ không an phận, mà là từ tiếp cận cô, tiến tới gần gũi Hoắc Kỳ Ngang.

Kỷ An Tâm lấy được điều cô mong muốn, chỉ vì cùng Hoắc Kỳ Ngang nói vài câu, ung dung như vậy đã lấy được thứ cô cố gắng mắy cũng không có hiệu quả.

“Kỷ tiểu thư, mạo muội hỏi một chút, cô có quan hệ thế nào với phó tổng thống!” Một lão tổng đã uống máy ly, lớn gan tiến đến hỏi.

“Tôi không có quan hệ gì với anh ta hết.” Kỷ An Tâm trả lời theo bản năng, cho dù anh giúp cô, cô cũng không muốn nợ phần ân tình này của anh.

“Kỷ tiêu thư, xin đừng khiêm tốn, chúng tôi đều đã nhìn thấy, không ngờ cô và phó tổng lại là bạn tốt.”

Mà chữ bạn tốt này, dường như đang hướng mọi người suy nghĩ theo hướng mập mờ nhất có thể, quan hệ giữa nam và nữ, trừ chuyện kia, làm gì còn loại quan hệ nào đơn thuần được đây?

Huống chi phó tổng thống còn đang độc thân kìa! Không lẽ vị Kỷ tiểu thư ở trước mắt này, tương lai lại chính là phu nhân của anh ta?

Ý nghĩ này dường như vô cùng khả thi, bởi vì vừa rồi họ cũng đã thấy Hoắc Kỳ Ngang nắm tay cô, còn thấp giọng nói với nhau điều gì đó.

Anh tới đây, dường như không vì kết giao với bắt kỳ ai, mà chỉ là tới gặp Kỷ An Tâm.

Có thể để anh hạ cố tới nơi này, mị lực của Kỷ An Tâm không hề nhỏ.

“Tôi thực sự không có quan hệ với anh ta.” Kỷ An Tâm bát đắc dĩ cười giải thích, nhưng vào lúc này, cô càng giải thích, càng giống che giấu.

Càng khiến cho quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ Ngang rơi vào sương mù, dây dưa không rõ.

Kỷ An Tâm không biết phải làm sao, đến cả Lâm Đống cũng đã thêm vài phần kính trọng cô, ý tưởng theo đuổi cô vẫn tồn tại trước nay, vào lúc này lập tức bị dập tất, ai dám động vào người phụ nữ của phó tổng thống chứ?

Có điều, sự hiểu nhầm này cũng giúp Kỷ An Tâm kết giao được vài khách mời, họ vô cùng thân thiện với cô, hơn nữa khi biết sau lưng cô là một công ty môi giới giới thiệu việc làm, sau này có công việc gì cần, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến công ty cô đầu tiên.

Kỷ An Tâm cứ ngây ngô đến hơn 8 rưỡi thì rời đi, cô không về cùng Lâm Đống mà gọi một chiếc taxi về nhà.

Bây giờ cô chỉ nhớ tới con gái mình, không biết con bé có chịu ăn cơm đúng giờ hay không.

Trầm Duệ cưng chiều con bé như vậy, nếu con bé khóc nháo không ăn cơm, có lẽ anh cũng không có cách nào đối phó lại.

Khi xong công việc, trong đầu Kỷ An Tâm lúc nào cũng là con gái.

Cô về đến nhà đã nhìn thấy trong tay Trầm Duệ cầm mọt bát mì, ngồi trên ghế sofa, cùng cô bé chơi trò chơi, còn thừa lúc con bé không để ý, đút cho bé gắp mì.

Một cảnh này làm Kỷ An Tâm ngơ ngắn, Trầm Duệ kiên nhẫn như vậy, thực sự khiến cô cảm động.

“Mẹ, mẹ về rồi!” Con bé nhào tới, vui vẻ ôm lấy eo cô.

“Chuyện gì thế này? Con còn bắt chú Trầm đút mới ăn?” Kỷ An Tâm nghiêm túc nhìn con gái.

Con bé chột dạ chớp đôi mắt to, sợ bị mẹ mắng.

“Không sao, bé con muốn chơi trò chơi, anh chơi cùng con bé thôi.” Trầm Duệ đỡ lời.

“Anh đừng chiều nó, nên để nó tự ăn mới đúng.” Kỷ An Tâm nói.

Cô bé lập tức ngồi lên sofa, bưng tô mì lên ngang mặt, đáng thương tự ăn, Kỷ Hiểu Hiểu vẫn rất sợ mẹ.

Kỷ An Tâm nói với Trầm Duệ: “Anh vắt vả rồi.”

“Không sao, bữa tiệc thế nào? Có làm quen được với khách mời có lợi cho em không?” Trầm Duệ hỏi cô.

Kỷ An Tâm không định nói chuyện của Hoắc Kỳ Ngang, cô gật đầu: “Cũng được, gặp được vài người nói chuyện rất hợp.”

“Vậy thì tốt, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ recommend(*) công ty „ em.

() giới thiêu, tiến cử “Cảm ơn anh.” Kỷ An Tâm cười khách khí.

Lúc này đã hơn 9h, Trầm Duệ thấy cô đã về liền nhìn đồng hồ: “Vậy tôi về trước đây, không quấy rầy em nữa.”

Kỷ An Tâm đứng dậy tiễn anh ra tận cửa: “Ngày mai mời anh ăn cơm.”

“Được luôn!”

Trầm Duệ cười trả lời, chào tạm biệt cô bé, đẩy cửa ra ngoài.

Kỷ An Tâm đóng cửa, Tràm Duệ không lập tức rời đi, anh quay đầu nhìn cánh cửa này, nhẹ nhàng thở dài.

Thực ra anh không hề muốn rời đi như vậy, anh còn muốn ở lại cùng hai mẹ con thêm một lúc, nhưng anh biết, nếu anh còn muốn tiếp tục làm bạn với Kỷ An Tâm, nhát định không được nảy sinh suy nghĩ này.

Nếu không, đến bạn cũng không thể làm được.

Cho nên, anh vô cùng cẩn thận duy trì trạng thái này, không quá quấy rầy cuộc sống của cô.

Trầm Duệ thở dài, cuối cùng vẫn rời đi.

Kỷ An Tâm để con ăn xong mì, nghỉ ngơi một hồi mới cho con đi tắm rồi đưa lên giường ngủ.

Con bé nằm trên giường ngủ, chơi với búp bê vải, con bé đột nhiên tò mò hỏi: “Mẹ, khi nào thì mẹ tìm ba con về!”

“Sao thế?” Kỷ An Tâm cầm ipad xem tài liệu, cúi người nhìn con gái.

“Cô giáo bảo, tuần sau có hoạt động ngoại khóa.”

“Thế à? Mẹ đi cùng con.”

“Nhưng… cô giáo bảo gọi ba tới tham gia.” Con bé ấm ức nói.

Kỷ An Tâm hơi ngắn ra, cô cầm điện thoại xem hoạt động của trường mẫu giáo, quả nhiên có một tiết mục trò chơi chú thích là tới cùng ba, để hai ba con cùng nhau tham gia.

Kỷ An Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta mời chú Trầm tới tham gia có được không?”

“Nhưng chú ấy không phải ba…” Cô nhóc cứ muốn có ba tham gia.

: Kỷ An Tâm dịu dàng an ủi: “Không sao hết, chú Trầm cũng rất giỏi, ngày mai chúng ta mời chú ấy ăn cơm, con lại mời chú ấy tham gia Chương trình này được không?”

Con bé dù nghe lời gật đầu một cái, nhưng cô bé vẫn tự nghĩ, có ba đến vẫn tốt nhát.

Sau khi cho con ngủ, Kỷ An Tâm thở dài, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má con, vuốt ve cái trán mướt mồ hôi, đẩy tóc mái ướt mềm ra.

Gương mặt cô nhóc này, lại có chút giống người đàn ông kia.

Tim Kỷ An Tâm hơi cứng lại, tướng mạo con có thay đổi, khi còn bé nhìn giống mẹ, nhưng càng lớn, lại càng giống ba.

Nội tâm Kỷ An Tâm nghẹn lại, cô sẽ không để Hoắc Kỳ Ngang tiếp cận con gái nữa.

Thứ bảy, Kỷ An Tâm mời Trầm Duệ một bữa, trên bàn ăn, cô nhóc hỏi anh chuyện hoạt động trường, Trầm Duệ gần như đáp ứng ngay lập tức, hoạt động như vậy, anh rất thích tham gia.

Kỷ An Tâm thấy anh đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cô đã không để con gái buồn.

“Vậy chiều thứ ba phải làm phiền cậu tới một chuyến rồi.” Kỷ An Tâm nói với Trầm Duệ.

“Được, không thành vấn đề, anh nhất định sẽ tới.”Trầm Duệ cười lên: “Ngày mai chúng ta cùng tới khu gần đây chơi đi! Có một vườn hoa, rất thích hợp cho mấy đứa nhỏ.”

Kỷ An Tâm mới về nước không lâu, còn chưa mang được con gái đi chơi, vì con gái, tất nhiên cô sẽ đồng ý đi.

Hoắc trạch, sau bữa tối, Hoắc Viện vào phòng em trai Hoắc Kỳ Ngang, Hoắc Kỳ Ngang đang chơi rubic với Tiểu Huy, dạy thằng bé xem phải chơi thế nào.

“Mẹ, mẹ nhìn này, cậu giỏi quá.” Tiểu Huy nói xong, lại đem khối rubic cậu nhóc đã đảo loạn lên: “Cậu, cậu mau biểu diễn cho mẹ xem đi.”

Hoắc Kỳ Ngang cười nhận lấy, chỉ thấy tay anh thuần thục chuyển động rubic, chớp mắt mấy cái đã hoàn thành.

Hoắc Viện cười đi tới, nói với con trai: “Vậy con phải học cậu con, con có biết trước đây cậu con học giỏi lắm không?”

“Vâng, con nhất định sẽ học tập cậu.” Tiểu Huy nói xong, tay cầm rubic sang bên cạnh chơi.

Hoắc Viện nói với Hoắc Kỳ Ngang: “Có chuyện muốn nhờ em.”

“Chuyện gì thế?” Hoắc Kỳ Ngang ngẳng đầu nhìn chị gái.

“Thứ ba trường Tiểu Huy có hoạt động, chị không có thời gian tới, em có thể bỏ chút thời gian thay chị đi không?” Hoắc Viện bất đắc dĩ hỏi.

“Chị thực sự bận không có thời gian?”

“Vừa đúng hôm đó chị có một ca phẫu thuật, không rảnh tới đó, chị hỏi cô giáo rồi, chỉ là chơi vài trò chơi, nối thành ngữ các kiểu, em tới đó một lúc là được.” Hoắc Viện cũng áy náy với con trai, nhưng công việc của cô là cứu sống người khác, không bỏ đi được.

“Được, để em đi.” Hoắc Kỳ Ngang cũng không muốn cháu trai buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play