Chương 649: Thay Vai.

Bữa ăn diễn ra khá thú vị, Hình Nhất Nặc và bạn diễn cũng làm quen với nhau được một chút.

Đạo diễn Vương Độ cũng tự tin về bộ phim này, ông tin rằng mình có thể tạo ra một tác phẩm hấp dẫn và lôi cuốn.

Cơm nước xong xuôi, các diễn viên đều có việc riêng rồi rời đi, nữ diễn viên không ngừng mùi chài kia tên là Amy. Trước khi đi cô ta còn chủ động tới trước mặt Ôn Lương Diệu: “Ôn tiên sinh, em có thể xin số của anh được không? Em đối với nhân vật cần hiểu thêm, nghe nói rằng anh là chuyên gia trong lĩnh vực này. Em muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh có chút khó chịu, nhưng cô không tiện bộc lộ ra ngoài, đành phải đánh ánh mắt về phía Ôn Lương Diệu, muốn biết được suy nghĩ của anh.

Amy chớp chớp một đôi mắt to, trong mắt lóe lên từng tia sáng, đây chính là ánh mắt vô cùng quyền rũ.

“Phương thức liên lạc của tôi không tiện tiết lộ.” Ôn Lương Diệu lãnh đạm cự tuyệt.

Sắc mặt Amy hơi đổi, bị từ chối thẳng thắn như vậy thật sự không xuống được sân khấu, cô ta lập tức tìm đường lui: “Em tin là sau này hợp tác chúng ta sẽ quen thân hơn, hẹn gặp lại anh sau.”

Nói xong Amy vẫn không quên vẫn tay với Hình Nhất Nặc: “Hình Nhất Nặc, tạm biệt”

Hình Nhất Nặc nhìn dáng vẻ uốn éo và tạo dáng của cô ta, ánh mắt thoáng qua sự khó chịu.

Lúc này, những người đứng ở cửa chuẩn bị rời đi duy nhất chỉ còn lại hai người họ cùng đạo diễn Vương Độ.

Vương Độ cười cười: “Amy này là người rất hợp vai, nên tôi mới chọn cô ấy.”

“Vương đạo diễn, tôi hy vọng cô ta không xuất hiện trong đoàn phim, ông lần nữa casting chọn người thay thế đi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp nói.

Vương Độ cũng nhìn ra được, Ôn Lương Diệu không thích cô Amy này, ông lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ đổi ngươi.”

“Lần này chọn người nhờ đạo diễn Vương, nhất định phải chọn người có tư cách tốt. Tôi không muốn trong đoàn làm phim có một số người có ý đồ xấu.” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có chút uy nghiêm, nét mặt cũng hơi lạnh lùng cứng rắn.

Vương Độ lập tức hiểu ý: “Tôi sẽ chọn người thật tốt, Ôn thiếu gia có thể an tâm.”

Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh trong lòng cũng cảm thấy tốt lên. Xưa nay trước mặt cô anh luôn là người đàn ông dịu dàng, lúc này đối với người ngoài cô cảm thấy anh có chút xa lạ.

Lúc Hình Nhất Nặc còn đang suy tư, cô nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang nhìn mình, cô lập tức ngước mắt lên nhìn.

Người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng vừa rồi, trong mắt mang theo ý cười nắm lấy tay cô: “Đi thôi!”

Trái tim của Hình Nhất Nặc lập tức trở nên ngọt ngào như được rót mật, anh vẫn là người cô quen thuộc.

Vào trong xe, Hình Nhất Nặc tò mò hỏi: “Sao anh lại muồn thay Anmy.”

“Cô ta là một người phụ nữ có nhiều mưu mô. Anh lo rằng cô ta sẽ chọc giận em, làm em không vui.”

“Cô ra vừa rồi rõ ràng là đang quyến rũ anh.” Hình Nhất Nặc phông má nói.

Ôn Lương Diệu vươn tay vuốt ve sau đầu cô cười: “Trong mắt anh, ngoại trừ em, không ai có thể thay thế được.”

Hình Nhất Nặc khó hiểu nháy mắt: “Em tốt đến như vậy sao?

Anh mất trí nhớ cũng không nhớ rõ vì sao thích em, anh vẫn cảm thấy em tốt sao?”

Có một tia kiên định ẩn hiện trong mắt Ôn Lương Diệu: “Tin anh đi, cảm giác của anh đối với em chưa từng thay đổi.”

Hình Nhất Nặc nghe được lời này, đáy lòng vô cùng ngọt ngào, cô gật đầu: “Ừm, em hiểu.”

“Bây giờ em muốn đi đâu?”

“Về nhà đi! Tối đến giờ em không về, em phải về nhà thưa chuyện với ba mẹ.”

“Bé ngoan.” Ôn Lương Diệu khen.

– ` Hình Nhất Nặc chớp mắt một cách dễ thương, cô quả thật là một cô bé ngoan ngoãn.

Amy vừa rời đi thì rất nhanh nhận được điện thoại của Vương Độ, cắt vai của cô ta, Amy lúc đó rất sốc và thất vọng nên đã trực tiếp hỏi đạo diễn tại sao lại làm như thé.

Vương Độ chỉ nói với cô ta rằng, muốn học diễn xuất thì trước tiên phải học làm người.

Sắc đẹp không phải là vũ khí, cô ta đôi khi tự tin thái quá và làm quá lên không giúp ích được gì cho cô ta.

Hình Nhất Nặc về đến nhà, cô ngạc nhiên khi thấy mẹ mình đang ở trong đại sảnh, nhưng mẹ không truy hỏi cô tối qua đi đâu, chỉ nói với cô hôm nay mẹ hầm canh sâm, bảo cô lát nữa xuống bếp múc một bát ăn.

HÌnh Nhất Nặc vào phòng, thở dài một hơi, giờ điều cô lo lắng nhất là mẹ sẽ kiểm soát cuộc sống của mình.

Hình Nhất Nặc tới phòng bếp, sau khi uống canh xong thì về phòng đọc kịch bản.

Nghĩ đến chuyện anh đã đọc thuộc hết kịch bản, cô thực sự không thể để mình tụt lại phía sau.

Qua một tuần, Hình Nhất Nặc được đăng trên thông báo chính thức của Weibo, ngay lập tức tạo ra một cơn sốt trên Internet.

Tất cả mọi người đều bàn tán về bộ phim lần này.

W Đối với nữ chính Hình Nhất Nặc, vừa lạ lẫm lại thích thú, chờ đợi sự biểu hiện của cô.

Đương nhiên, cũng có người đố kị phản đối trong đó, nhưng đối với người bỗng dưng có nhiều fan như Hình Nhất Nặc, chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục quá nhiều.

Hình Nhất Nặc bắt đầu chú ý đến chuyện của mình, là một nhân vật của công chúng, cô muốn tiếp nhận hết ý kiến bên ngoài, mặc kệ tốt hay xấu, cô đều phải tiếp nhận.

Ngày thứ hai sau khi công bố chính thức, Ôn Lương Diệu đưa cô đi nghỉ mát để xả stress, bây giờ đang là cuối thu, tháng mười.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, khu này nổi tiếng có suối nước nóng tự nhiên, cho nên lần này tới đây bọn họ cũng muốn đến suối nước nóng.

Trên đường đi, Hình Nhất Nặc cầm điện thoại đọc bình luận liên quan đến mình, dù sao cũng là lần đầu xuất hiện trước mặt công chúng cô cũng để ý đến những bình luận về mình.

Lúc này, cô đọc được một bình luận: “Nghe nói cô Hình Nhất Nặc là người có chống lưng lớn! Nghe đâu Amy cũng tham gia phim lần này chỉ vì không thích nên cô ta đã trực tiếp yêu cầu đạo diễn đổi người, một người mới, thành thích thì chưa có gì lại ỷ vào gia thế tốt, phía sau có chỗ dựa mà hoành hành, thật sự đáng ghét.”

Hình Nhất Nặc cau mày, xem hơn một trăm bình luận theo dõi bên dưới, tất cả đều bị chỉ phối bởi bình luận đầu tiên, đều đang bàn tán nhân phẩm của cô.

Giọng nói chua chát và khó chịu, Hình Nhất Nặc lập tức buồn bực.

Bên cạnh Ôn Lương Diệu phát hiện ra, thấy cô nhìn ra ngoài cửa số, im lặng, anh quan tâm hỏi: “Nhất Nặc, sao vậy.”

“Không biết ai đồn, cho rằng chuyện Amy bị thay vai là em sai đạo diễn làm, hiện tại rất nhiều người bảo em là đại tiểu thư hống hách.” Hình Nhất Nặc chán nản nói.

Ôn Lương Diệu nghe xong an ủi: “Loại chuyện này không thể tránh khỏi. Trên mạng có rất nhiều người đổi trắng thay đen.

Cũng có khả năng là Amy mua thủy quân mắng để giúp cô ta hả giận, chỉ cần em không quan tâm là được.”



Chương: Mang Cô Đi Giải Sầu

“Trở thành người của công chúng thực sự rất áp lực.” Hình Nhất Nặc nghĩ rằng chỉ cần diễn xuất tốt là được rồi, đâu có nghĩ đến chuyện, một nghệ sĩ lại phải chịu nhiều áp lực khi đối mặt với thế giới bên ngoài thế đâu.

“Hình Nhất Nặc, ở đây có anh, lời đồn đại chỉ là chuyện nhảm, không thể tổn thương em được đâu.” Ôn Lương Diệu trần an lên tiếng, không muốn cô bộc lộ cảm xúc tiêu cực.

“Vâng.” Hình Nhất Nặc gật đầu, cô ấy đang có gắng chấp nhận những điều này.

Phong cảnh núi non xung quanh cũng bắt đầu đẹp đế, cả con đường trải đầy lá phong vàng giống như một bức tranh vậy, lái xe trên con đường như vậy khiến lòng người rất sảng khoái.

Tâm sự của Hình Nhất Nặc dần bị xua đi. Cô thưởng thức chiếc lá phong rơi trên bầu trời đồng thời cảm ơn người đàn ông bên cạnh chu đáo đưa cô đi giải sầu. Nếu không, ở nhà buồn chán, cô đọc mấy cái tin kia chắc cả ngày tâm tình không vui lên nỗi.

Hình Nhất Nặc cầm máy ngồi trong xe chụp luôn, có đôi khi những điều tốt đẹp có ma lực giúp chúng ta quên đi phiền nào.

Đến khu villa, anh đã đặt villa đơn lập có suối nước nóng riêng ở lưng chừng núi, rất thích hợp cho các cặp đôi đến nghỉ dưỡng.

Hình Nhất Nặc mang theo túi xách, tiền vào căn biệt thự ấm áp kia. Lọt vào tầm mắt cô đều là những ấm áp dành cho các cặp yêu nhau. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng. Đây thực sự là thiết kế dành cho các cặp đôi!

Sau lưng, Ôn Lương Diệu đẩy hai chiếc vali, cười hỏi cô: “Em thích chỗ này không?”

“Vâng, thích ạ!” Hình Nhất Nặc bước ra ban công. Bên dưới ban công có thể nhìn thấy những ngọn núi trập trùng ở phía xa, bên dưới là rừng cây xanh tươi. Trên ban công là ghế sofa và bàn trà để ngắm bầu trời đầy sao. Ban đêm có thể pha trà ra đây thưởng thức, ôm nhau ngắm sao, cảnh tượng không thể đẹp hơn.

Hình Nhất Nặc lại đi tới bể suối nước nóng trong biệt thự, như thể là thú vui của các phi tần thời xưa, trong đó được lấp đầy bằng ngọc cẩm thạch trắng, nước suối nóng trong vắt, nước chảy rất sạch, hai con rồng tinh xảo phun ra từng giọt nước trong rất đẹp mắt.

Hình Nhất Nặc trong lòng nóng lên, chẳng lẽ cô muốn cùng anh ngâm trong hồ này sao?

Nhưng mà căn biệt thự này được bao quanh bởi những ngôi nhà biệt lập, cô không ngâm cùng anh không lẽ đến mấy hồ công cộng sao?

Hình Nhất Nặc nghĩ ngợi lung tung về điều này, Ôn Lương Diệu mang vali của hai người vào gian phòng riêng. Anh bước xuống thì thấy Hình Nhất Nặc đang đứng ngây ngốc ở đại sảnh.

“Sao vậy, sao lại ngắn người ra thế? Muốn ra ngoài một chút không?” Ôn Lương Diệu nói với cô. Trời còn sớm, lại là mùa thu, thời tiết bên ngoài không nóng mà rất mát mẻ.

“Được.” Hình Nhất Nặc tất nhiên không từ chối, vừa rồi cô đã được ngắm nhìn cảnh đẹp suốt chặng đường, gần gũi với thiên nhiên là điều cô rất yêu thích.

Hai người cùng đi dạo trên con đường gỗ trong núi, cũng có thể bắt gặp nước suối núi trong vắt, dưới nước có vài con cá vàng, sinh động khiến người ta cảm nhận được không khí nhàn nhã, khoan khoái của vùng núi này.

Hình Nhất Nặc nhìn bóng dáng thon dài, rắn rỏi trước mặt, đột nhiên muốn làm chút chuyện xấu.

Cô bước tới, lợi dụng lúc Ôn Lương Diệu không để ý, ngay sau lưng anh nhảy lên một cái vòng tay qua cổ anh: “Cõng eml”

Ôn Lương Diệu cơ hô như lập tức nâng mông đẹp của cô, cõng cô lên. Hình Nhất Nặc ngồi trên tắm lưng to lớn của anh, mỉm cười.

“Sao nói anh cõng là anh cõng vậy?” Hình Nhát Nặc cười hỏi.

Ôn Lương Diệu dễ dàng cõng cô trên lưng, đi dạo trong rừng cây, xung quanh trống trải, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh muốn cõng em.”

Trong lòng cô ngọt ngào, cô thích thú trên lưng anh một lúc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với anh. Đi được một đoạn cô nhảy xuống, cô không muốn anh mệt mỏi.

“Chỗ này có hoa cúc dại, nở thật đẹp!” Hình Nhất Nặc oa lên lên tiếng.

Thấy cả lối đi dài đầy hoa cúc họa mi nhỏ trông rất lãng mạn.

Hình Nhất Nặc cúi xuống, cầm lấy một vài bông hoa sau đó cô quay sang Ôn Lương Diệu, nói với anh: “Cài hoa sau tai cho em đi.”

Ôn Lương Diệu cài hoa lên tai cho cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không thể dời đi phút giây nào.

Thực sự là người còn yêu kiều hơn hoa, rõ ràng bông hoa này rất đẹp mắt, nhưng trên gương mặt của cô, nó vẫn có phần kém sắc.

Trái Tim Ôn Lương Diệu nóng rực, vươn tay nhắc cằm cô lên, Hình Nhất Nặc bị ép ngẳng đầu. Đôi môi đột nhiên bị người đàn ông kia chặn lại, những mà vẫn ôn nhu dán lên, sau đó anh lập tức tách ra.

Hình Nhất Nặc xấu hỗ trừng mắt nhìn anh, cong môi cười, cô thích vẻ ngoài đột nhiên bá đạo này của anh.

“Đi thôi! Phía trước còn có phong cảnh đẹp hơn.” Ôn Lương Diệu dẫn cô đi về phía trước, đến một hồ nước, Hình Nhất Nặc cũng cởi giày, ngồi trên tảng đá lớn nghịch nước một lúc. Ôn Lương Diệu bên cạnh nhìn chằm chằm như đang chăm một đứa bé, sợ cô rớt xuống.

Cuối cùng, khi họ trở về biệt thự, đã là 5 giờ tối, hai người đi đến nhà ăn trong villa dùng bữa. Tuy cách xa thành phố nhưng tất cả đều được thiết kế để hưởng thụ một cách sang chảnh. Vì vậy, thức ăn ở đây cũng rất ngon, còn rất tươi mát.

Hai người ăn tối xong thì trở về biệt thự, nơi này ban ngày đã rất đẹp nhưng khi lên đèn còn đẹp hơn.

Hình Nhất Nặc ngay lập tức bước ra ban công, lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngôi sao Bắc Đầu lấp lánh trên bầu trời chưa tối hẳn.

Cô nghĩ, chốc nữa bầu trời khẳng định có nhiều sao lắm đây.

Ôn Lương Diệu pha hai tách trà và mang ra, những tách trà tinh xảo và ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên lãng mạn hơn.

Hình Nhát Nặc ngồi trên ghế salon, Ôn Lương Diệu bên cạnh cũng ngồi xuống, anh duỗi tay ra và ôm lấy cô, còn cô cũng nhẹ nhàng rúc vào ngực anh ngắng đầu lên nhìn bầu trời. Cô thấy bầu trời đang tối dần từng chút, các vì sao dần dần xuất hiện, rồi một dải Ngân Hà trong vắt hiện ra trên bầu trời đêm.

“Thật đẹp.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu, cảm thán nói.

Ôn Lương Diệu tâm tình cũng an ổn, ôm lấy cô, ngồi ở đây ngắm sao trời đầy sao, anh cũng cảm thấy thỏa mãn khi có cô ở bên.

Anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm sau đó đưa cho cô gái trong lòng. Hình Nhất Nặc biết tách này anh uống qua rồi, cô nhẹ nhàng nâng lên, ngọt ngào uống.

“Lát nữa em có muốn ngâm mình trong suối nước nóng trước không?” Ôn Lương Diệu tháp giọng hỏi cô.

“Không phải cùng nhau ngâm sao?” Hình Nhất Nặc buột miệng.

Ôn Lương Diệu hai mắt sáng ngời, nghiêm túc hỏi: “Em muốn cùng nhau ngâm?”

“Chẳng lẽ… tách ra sao?” Hình Nhất Nặc cảm thấy không phải là cùng ngâm sao?

“Không.” Ôn Lương Diệu lập tức trả lời.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hình Nhất Nặc trong màn đêm có chút nóng ran. Nhưng mà cô cũng không từ chối ngâm mình với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play