Chương 577: Có Tin Của Anh Tưởng

Lam sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của con gái bà chứ! Bà chỉ thở dài, con gái bà còn quá nhỏ, không thể nói đến chuyện tình cảm trai gái quá sớm.

“Ngày mai mẹ sẽ qua đó một chuyền.”

“Mẹ, con cũng đi. Đã lâu không gặp dì Ôn, con cũng nhớ dì.”

“Được! Chúng ta cùng đi!” Tưởng Lam gật đầu.

Trong lòng Hình Nhất Nặc bị chiếm trọn bởi sự phấn khích, cô cực kỳ mong đợi, liệu Ôn Lương Diệu có về không? Anh có không? Anh là một người rất quan tâm đến gia đình, ngày lễ lớn như Tết, anh chắc sẽ về thôi!

Hiện tại, Hình Nhất Nặc không phải lúc nào cũng liên lạc được với anh, điện thoại của anh luôn nằm ngoài vùng phủ sóng, còn gửi email anh cũng không trả lời ngay, chín tháng qua, mỗi tháng chỉ có một email trả lời . Anh gửi vài bức ảnh mà anh đã chụp, ngoài việc quan tâm đến việc học và sức khỏe của cô, không có bắt kỳ tình cảm gì khác, Hình Nhất Nặc cũng luôn cố gắng kìm nén những cảm xúc này. Trong vô thức, cô cảm thấy rằng thứ tình cảm của cô với Ôn Lương Diệu, dường như, người đã rất lâu không gặp, vô tình sẽ có một khoảng cách trong mối quan hệ của hai người.

Không, cô sẽ không để mắt liên lạc với anh, không để quay lại mối quan hệ mà thậm chí không thể nói một lời với anh! Tưởng Lam khẽ nhìn mặt con gái một hồi, bà thầm thở dài, cũng không phải bà là người mẹ nhẫn tâm, hiện tại việc học hành của con gái cũng đã theo kịp, ở nước ngoài, ngoài thời gian học thường ngày, thời gian còn lại cô thường dành để học piano và khiêu vũ, và cũng rất thành công.

Nếu để cô nghĩ ngợi linh tinh về chuyện tình cảm, thì đã chẳng có sự kiên trì và cố gắng đó rồi.

“Mẹ, đi thôi!” Hình Nhất Nặc dắt cậu bé lên đường.

Đường Tư Vũ đứng trên ban công lầu 2. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố A. Cô nhắc máy bám điện thoại gọi cho Tô Hi.

“Tư Vũ, về rồi hả?” Giọng nói ngạc nhiên của Tô Hi vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ù! Về rồi, ở nhà, cậu thì sao?”

“Tớ ở Ôn gia, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ nhớ các cậu chết đi được, lúc nào mới đưa con nuôi của tớ qua cho tớ gặp đây?”

“Giờ cậu đang có thai! Không được chạy lung tung đấy nhé!”

“Giờ tớ đúng là không chạy lung tung được thật, bên ngoài rất trơn trượt, lúc đi bộ tớ còn sợ nữa!”

“Vậy cậu nhất định phải cần thận, ra ngoài thì để Lệ Thâm đi cùng.”

“Ù! Ngoài lúc làm việc ra anh ấy đều ở cạnh tớ.” Tô Hi hạnh phúc đáp.

“Sau khi khai xuân tớ sẽ về nước M, ở trong nước hơn một tháng, chúng ta có thể tụ tập với nhau rồi.”

“Đúng thê.”

“Chị Thắm có phúc thật, cậu đã có anh rễ là tổng thống rồi.”

“Ừ! Sức hấp dẫn của chị tớ đúng là lớn, từ trước tớ nói mò là chị ấy sẽ được gả cho ngài tổng thống, đúng là đã trở thành sự thật, cậu thầy tớ có thần kỳ không?” Tô Hi có chút đắc ý nói.

“Đúng là quá thần kỳ ấy chứ.”

Đôi bạn thân lại nhắc đến chuyện sinh con, nói chuyện điện thoại gần một tiếng, Hình Liệt Hàn đang giải quyết công việc trong phòng làm việc, bước ra thấy cô vẫn đang nghe điện thoại, hắn cũng lấy điện thoại ra, bước tới cửa sổ gọi điện. .

“Liệt Hàn, về rồi à?” Ôn Lệ Thâm vừa hay đang ở công ty.

“Ừ! Về rồi, có thời gian thì hẹn gặp nhau, lâu lắm rồi mình chưa tụ tập rồi đấy.”

“Được đấy! Hay là tối nay thì thế nào? Hi Hi ở nhà cũng chán muốn ra ngoài đi dạo.”

“Được rồi, cậu đặt nhà hàng đi, tôi đưa Tư Vũ qua, không đưa bọn nhỏ theo nữa, người lớn chúng ta gặp trước.”

“Cũng được, tôi sẽ đặt chỗ nhà hàng, lát nữa gửi cho cậu.”

Hai người đàn ông nhanh chóng thống nhất thời gian đi ăn tối nay, nhưng bên kia, Đường Tư Vũ và Tô Hi vẫn đang nói chuyện sinh con.

Hình Liệt Hàn đi tới, cười nói: “Vân chưa nói xong à?”

“Vâng, cũng sắp xong rồi.”

“Tối nay gặp mặt nói chuyện đi! Anh đã hẹn với Lệ Thâm dùng bữa tồi rồi.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá.” Đường Tư Vũ cười nói với Tô Hi: “Buỏi tối chúng ta cùng nhau đi ăn, gặp mặt nói chuyện.”

“Được rồi! Gặp lại sau, tớ có điện thoại, nghe máy chút đây.”

Tô Hi nói. Hai người phụ nữ có cảm giác vẫn đang rất vui vẻ, tối Hình Liệt Hàn không đưa theo con trai ra ngoài, Đường Tư Vũ cũng đồng ý, cậu nhóc ra ngoài buổi tối sẽ bị lạnh, giờ đã có anh em Hình Nhất Phàm chơi, cậu ở nhà cũng rất vui.

6 giờ tối, Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ đến nhà hàng đã đặt trước, còn Ôn Lệ Thâm và Tô Hi vẫn đang trên đường.

Chưa đầy mười phút, hai người đã tới rồi Tô Hi đã có thai 3 tháng, mặc một chiếc áo lông vũ thời thượng, không thể nhìn ra là có thai, cô vẫn mảnh mai và nhỏ nhắn.

Hai cô bạn thân vừa ngồi xuống thì tiếp tục trò chuyện, họ nói chuyện về con cái, Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn cũng nghe họ nói chuyện con cái, thi thoảng tò mò lại xen vào hỏi.

“Lương Diệu có về đón Tết không?” Hình Liệt Hàn tò mò hỏi.

“ÀI Mấy nay gọi về nói, sẽ về đến nơi trước năm mới hai ngày.”

“Lương Diệu dạo này làm gì thế? Lâu lắm không nghe tin về cậu ấy.”

“Quay phim tài liệu, đến tận Bắc Cực, đã nửa năm không về.”

Ôn Lệ Thâm cũng không rõ tung tích của em trai.

Trong toà nhà tổng thống, Tô Thắm đang xem kế hoạch tổ chức đám cưới, cô rất hài lòng với mọi thứ đã lên trong kế hoạch, mặc dù việc bố trí địa điểm tổ chức tiệc cưới được làm trong thời gian gấp.

Nhưng công ty tiệc cưới có kinh nghiệm sẽ xử lý mọi chỉ tiết rất tốt. Chiều ngày hôm sau, Hình Nhất Nặc đi theo Tưởng Lam đến Ôn gia, cô luôn muốn nghe ngóng tin tức của Ôn Lương Diệu, cuối cùng, cô nhận được một tin chắc chắn rằng Ôn Lương Diệu sẽ trở lại trước năm mới ba ngày, có nghĩa là…

cuối cùng, họ có thể gặp nhau rồi.

Tưởng Lam vẫn mừng thay con gái, ít nhất có thể gặp nhau, bớt khổ vì tương tư.

Nếu con gái vẫn có tình cảm chân thành với Ôn Lương Diệu, sau này chúng có thể ở bên nhau, nhưng Ôn Lương Diệu cũng có kế hoạch của mình, cậu ấy sẽ không là lỡ dở việc học của con gái, vì vậy, chọn chờ đợi ba năm.

Ngày Tết là một ngày rất vui để đoàn viên. Vào một ngày như vậy, dù là người xa xứ cả ngàn cây số, cũng sẽ nghĩ chuyện trở về.

` Tại cửa xin visa, cuối cùng một cô gái cũng nhận được tâm visa khó mà có được, cô là Thư Thuần, cô nắm chặt tắm visa trong tay, đôi mắt đỏ bừng vì vui mừng.

Lúc này, một cô ở cửa visa nhìn thấy, không khỏi mỉm cười hỏi: “Cô gái, chuẩn bị ra nước ngoài gặp bạn trai đúng không!

Trông cháu vui thế kia.”

Khuôn mặt xinh xắn của Thư Thuần lập tức đỏ lên, cô lắc đầu nói: “Không phải, là đi gặp một người quan trọng với cháu, nhưng anh ấy không phải bạn trai cháu.”

Thư Thuần tự đáy lòng cười khổ, cô không đủ tư cách xứng với anh, ở nước ngoài lâu như vậy, cô không hề có tin tức gì về anh, Mộ Phi, anh sao rồi?

Cuối cùng thì em cũng có thể đến gặp anh, bất kể anh ở đâu, đợi qua năm mới em sẽ đi tìm anh. Thư Thuần nghĩ khao khát trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play