Chương 571: Đường Tư Vũ Muốn Có Đứa Nữa.

Từ sáng đến tối, cách trước cửa Tô gia không xa có một đôi mắt đang nhìn Tô gia. Người này chính là kẻ điên Đoạn Tử Hiên, anh ta thấy Tô Thắm không ở nhà nên bắt đầu nghĩ, không lẽ Tô Thắm chuyển đến toà nhà tổng thống rồi.

Nhưng anh ta tin rằng, tránh được nhất thời không tránh được mãi mãi, Tô gia chỉ là một gia đình bình thường, mặc dù nói Tô Bách Ngôn ở chính giới trị cũng không tệ, nhưng họ không hề có phòng bị gì cả.

Vậy nên Đoạn Tử Hiên tin rằng, chỉ cần anh ta cứ đợi ở đây, nhất định có thể đợi được Tô Thắm quay về.

Anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

Ở bữa cơm tối, Hiên Viên Thần 5 giờ trở về, Tô Thám đang chờ anh ở phòng khách nhỏ trên tầng hai.

Bóng dáng thon dài của Hiên Viên Thần từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy bóng dáng dịu dàng mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sofa đó, anh khẽ cười, cúi người hôn lên mái tóc buông xuống của cô.

Tô Thắm mím môi cười: “Về rồi à, mệt không?”

“Nhìn thấy em thì không mệt nữa.” Hiên Viên Thần nói xong, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào ngực, thấy cô đang xem sách, anh cười nói: “Vẫn đọc sách à?”

“Vâng.” Tô Thắm xấu hỗ gật gật đầu, sau đó ngẳng đầu lên nhìn anh: “Nên đọc rồi!”

Hiên Viên Thần hiểu ngay ánh mắt này của cô, trong lòng lập tức vui vẻ: “Chúng ta nên chuẩn bị rồi.”

Tối hôm qua không sử dụng biện pháp tránh thai, nên nếu muốn có con, cả hai người cần phải cam chịu.

“Thật hy vọng không trúng thưởng sớm thế.” Hiên Viên Thần trầm giọng nói.

“Tại sao?” Tô Thắm nhíu mày hỏi.

“Anh vẫn muốn chăm sóc em một thời gian nữa.” Trong ánh mắt Hiên Viên Thần đã cháy lên một ngọn lửa, một ngọn lửa đủ để đốt cháy cả người.

Tô Thắm ngại ngùng nhìn vào ánh mắt mong đợi của anh, chôn vào ngực anh, Hiên Viên Thần giữ chặt cô, cười nói: “Tối nay tiếp tục.”

Tô Thám nhắm mắt lại, nghĩ đến tất cả hình ảnh tối hôm qua, đầu cô vẫn có chút trống rỗng.

Diệp Đông đã chuẩn bị xong cơm tối, bữa cơm hôm nay đa phần dùng nguyên liệu bồi bổ cơ thể làm chủ.

Tô Thắm và Hiên Viên Thần ăn cơm xong, sau khi Diệp Đông dọn dẹp xong liền nhanh chóng rời đi.

Hiên Viên Thần còn phải vào thư phòng xem tài liệu, Tô Thắm ở ngoài sofa đọc sách cùng anh.

Nhìn sách trong tay, ánh mắt cô không thể rời khỏi bóng dáng của người đàn ông trước bàn, đây là trạng thái làm việc thường ngày của anh, đàn ông bằng tuổi anh, buổi tối trong thời gian nghỉ ngơi, người có chút tiền đã ăn chơi đàng điềm, còn anh không ngại phiền phức tiêu hao trí lực xử lý tài liệu. Trong mắt người khác, anh là ngài tổng thống, là nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực, có thể có bao người người có bản lĩnh như vậy, ngồi được vị trí này?

Sự vất vả của vị trí này người ngoài không thể thấy được, thứ mà người ngoài thấy chỉ là sự vinh quang và tôn quý của anh, được người người kính ngưỡng.

Cuối cùng anh cũng kết thúc công việc vào lúc 9 giờ 30, Hiên Viên Thần buông tài liệu xuống, việc đầu tiên anh làm là nhìn người phụ nữ trên sofa.

Vừa rồi trong lúc xem tài liệu anh cũng nhìn cô, dáng vẻ an tĩnh dịu dàng của cô như một bức họa đẹp cuộn tròn, vô cùng đẹp mắt.

“Xem xong rồi à?” Tô Thắm ngắng đầu cười hỏi.

“Ừm, xem xong rồi, về nghỉ ngơi đi!” Hiên Viên Thần bước đến, lấy đi sách trong tay cô, tim Tô Thắm đập mạnh, vừa đứng lên đã thấy nam nhân cúi người bề cô lên.

Tim cô như ngừng đập, theo bản năng giơ tay ôm cỗ anh, có chút buồn cười nói: “Anh bế em làm gì, đâu phải em không biết đi.”

Tô Thắm đây là thương xót anh, anh làm việc vất vả hơn một tiếng đồng đồng hồ rồi, sợ anh không có sức lực.

“Sao? Thấy anh không có sức lực?” Hiên Viên Thần chốc lát liền đoán được tâm ý của cô.

“Sợ anh mệt.” Tô Thắm gật đầu.

“Được, lát nữa sẽ cho em biết anh có sức hay không.” Nói xong, Hiên Viên Thần ôm cô bước nhanh ra cửa thư phòng, cất bước lên lầu.

Tô Thắm chui trong ngực anh cười, người đàn ông này, lòng tự trọng rất cao, không cho phép người khác có chút hoài nghỉ nào về anh.

Hiên Viên Thần ôm cô vào phòng ngủ, ở đây đã thay ga giường, giường lớn màu xanh nước biển sạch sẽ, làm nổi lên dục vọng muốn lên ngủ.

Tô Thắm vùi thân mình lên chiếc giường mềm mại, lát sau, cả thân người đàn ông đè xuống.

Lúc ép cô vào ngực và giường, vốn dĩ không gian rất chật lại càng bị bọc kín hơn, giữa hô hấp chỉ toàn khí hormone toát ra từ trên người anh.

Nồng nặc và say lòng người như vậy.

Hô hấp của Tô Thắm dần trở nên gấp gáp, ánh mắt mê ly cũng lộ ra sự chờ mong với người đàn ông này.

Dư vị tối qua làm Hiên Viên Thần ngày đêm mong nhớ, anh hận không thể lập tức thử nghiệm lại lần nữa.

Mà cơ hội ở ngay trước mặt, anh nào có thể bỏ qua? Anh cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Thắm, đem tất cả chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua làm lại một lần nữa, hơn nữa còn càng thêm mãnh liệt.

Nước M, trong một biệt thự xa hoa, lúc này khoảng 4 giờ chiều, cả nhà Hình gia đang chuẩn bị đêm cuối về nước.

Hình Liệt Hàn đã sắp xếp ổn thỏa chuyện công ty, sáng sớm mai sẽ bay về nước.

Đường Tư Vũ ở trong phòng con trai, đối với đứa con trai gần 5 tuổi rưỡi Hình Dĩ Hi mà nói, cậu đã là một người lớn, nên hành lý của cậu đều do cậu tự mình sắp xếp.

Không cần sự giúp đỡ của người lớn.

Đường Tư Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng con trai, nhìn vali mà cô vừa mua về cho cậu, cậu có chút ngốc nghếch gấp những bộ quần áo nhỏ hết sức chăm chú đặt từng bộ từng bộ vào trong valli.

Đường Tư Vũ cảm thấy con trai mình lớn rồi, nghĩ lại thấy như hôm qua cậu vừa sinh ra, nghe thấy tiếng khóc oa oa của cậu vang lên từ phòng sinh, vang dội tiếng khóc, nhưng bây giờ đã cao 1m2 rồi, ngũ quan nho nhỏ cũng có phần nào giống ba.

“Mami, mami mau giúp daddy đi! Con có thể tự thu xếp.” Cậu nhóc nhỏ nhìn cô nói.

Đường Tư Vũ hiểu được mình ngồi đây sẽ tạo áp lực cho cậu, cô cười cười đứng dậy nói: “Vậy được, con thu xếp xong xuống tầng ăn cơm nhé.”

“Vâng.” Cậu nhóc nhỏ ngoan ngoãn đáp.

Đường Tư Vũ đi ra, lượn qua một hành lang liền đến thư phòng, trước cửa sổ, Hình Liệt Hàn đang gọi hiện thoại, xử lý các vân đề về công việc, nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người nhìn sang, kết thúc cuộc điện thoại công việc.

“Con trai thu xếp thế nào rồi?”

“Đang thu xếp, chắc là trước bữa tối sẽ xong.” Đường Tư Vũ cười đáp lại.

Hình Liệt Hàn tiến lên cười hỏi: “Con trai lớn như vậy, hiểu chuyện như vậy, lúc nào mới cho con một cô em gái đây?”

Đường Tư Vũ mím môi nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp: “Lần này về nước tính đi!”

Trong ánh mắt Hình Liệt Hàn hiện rõ vẻ kinh hỷ, đồng thời kéo cô ôm vào lòng: “Nếu em không muốn anh cũng không ép em.”

“Muốn, em muốn có thêm một đứa nữa.” Đường Tư Vũ nói với giọng rất chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play