Chương 474: Ngủ Lại Nhà Anh

Tô Thắm gật gật đầu, cô xoay người đầy cửa đi ra ngoài, nhưng cô không kêu Diệp Đông mang nước đến, cô ngồi ở đó đợi cuộc gọi của Hiên Viên Thần.

Trong văn phòng làm việc của toà nhà tổng thống, với tư cách là Thứ trưởng bộ Công thương nên công viêc của Đoạn Tử Hiên rất nhiều. Sau khi giải quyết xong công việc buổi sáng trong hai giờ, anh ta bước đến phòng trà và rót cho mình một tách cà phê xay, hai nữ nhân viên bên cạnh đang nói chuyện gì đó.

Đầu tiên là anh ta xem thường nghe cuộc trò chuyện của họ, nhưng trong giọng nói thì thầm của nữ nhân viên, anh nghe được một chút: “Thấy có người đồn là toà nhà tổng thống sắp có tổng thống phu nhân.”

“Chính là cô gái mà lần trước ngài tổng thống ôm phải không?”

“Đúng vậy, vừa rồi tôi nghe có người nói là nhìn thấy cô ta đi về phía toà nhà tổng thống, phải biết rằng nhân viên như chúng ta còn không được phép bước vào.”

“Nhưng mà, cô ta không phải chỉ là trợ lý thôi sao? Cô ta lấy tự tin ở đâu mà chắc chắc ngài tổng thống sẽ lấy cô ta?” Câu nói này lộ ra đầy sự ghen tuông.

muộn cũng tan vỡ mà thôi!”

Lúc này, nữ nhân viên thứ ba gia nhập cuộc trò chuyện nói: “Người mà hai cô nói đến chính là Tô Thắm!”

“Chính là cô ta.”

Bàn tay uống cà phê của Đoạn Tử Hiên cứng đờ trong không khí, anh ta đang nghe những lời bàn tán này, làm sao bọn họ lại nói người không biết tự lượng sức mình mà yêu ngài tổng thống là Tô Thám?

Tô Thắm và ngài tổng thống? Vẻ mặt Đoạn Tử Hiên sửng sốt vài giây, làm sao có thể?

Đúng lúc này, người phụ nữ mới gia nhập cuộc trò chuyện lập tức tỏ vẻ xem thường nói: “Dù sao bên cạnh ngài tổng thống cũng không thiếu phụ nữ, sẽ không coi trọng một trợ lý đi? Người có thể sánh đôi với tổng thống nhất định phải là con gái của hoàng thân quốc thích, Tô Thám này nhất định là sử dụng thủ đoạn gì đó để mê hoặc ngài tổng thống.”

“Thật quá không biết xấu hổ! Nghĩ rằng ở gần nước thì nhìn thấy ánh trăng đầu tiên sao? Cũng không nhìn một chút bản thân có thân phận gì!”

Đoạn Tử Hiên có chút không nghe nổi nữa, anh ta ho khan một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Nói xấu sau lưng người khác không phải là việc mà nhân viên toà nhà tổng thống nên làm.”

Khi mấy nhân viên nữ nhìn thấy anh là Thứ trưởng bộ Công thương thì bọn họ liền đỏ mặt im lặng rời đi, không dám nói nưa.

Trong lòng Đoạn Tử Hiên cũng không bình tĩnh nổi, anh ta không ngờ Tô Thắm lại rẻ mạt như vậy, đi thích một người mà cô không bao giờ với tới. tuy Tô Thắm có xuất thân chính trị nhưng nhìn toàn cục giới chính trị thì gia tộc của cô không quá lớn, sánh ngài tổng thống, đó là càng không thể nào.

“Tô Thắm, em đừng làm chuyện gì ngu ngốc.” Đoạn Tử Hiên lo lắng lầm bầm một câu, tuy rằng mấy năm trước anh ta đã từ bỏ cô, nhưng trong lòng anh ta vẫn chưa quên tình cảm của hai người, anh ta không nói với cô biết anh ta vẫn luôn độc thân.

Lần kia anh ta có quen một cô gái khác nhưng chỉ trong vòng vài tháng, cô gái đó đã ruồng bỏ anh ta, anh ta dùng cuộc tình này làm mục tiêu phấn đấu để nhận lây một cơ hội quay lại nhưng nó lại đạt được một kết quả khác. Tuy nhiên, lấy thân phận hiện giờ của anh ta thì cô gái kia có quay lại cầu xin anh ta nối lại tình xưa thì anh ta cũng không nhìn lấy một cái.

Anh ta chỉ muốn nối lại tình cảm ban đầu, muốn hàn gắn lại với Tô Thắm, nhưng tin tức vừa nghe khiến anh ta vừa lo lắng vừa không thể tưởng tượng nỗi.

Từ khi nào mà Tô Thắm trở nên không biết nặng nhẹ? Cô còn dám trêu chọc ngài tổng thống, không được, anh ta nhất định phải ngăn cản cô làm chuyện ngu ngốc như vậy, để cô tỉnh táo lại, biết đây là một giấc mộng viễn vông sẽ không thành hiện thực.

Tô Thắm đang ở trong nhà Hiên Viên Thần, không biết từ lúc nào đã đến giờ ăn tối, cô băn khoăn không biết có nên đến phòng ăn hay không thì Diệp Đông bước tới hỏi cô: “Tiểu Thắm, ngài ấy còn chưa đi ra sao?”

“Ừm, ngài ấy vẫn đang làm việc.”

“Em đi gọi ngài ấy đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong, em cùng ngài ấy cùng xuống dưới ăn cơml”

“Em cũng xuống sao?” Tô Thắm sửng sốt.

Diệp Đông nở nụ cười: “Đương nhiên.”

Tô Thắm liếc anh một cái đầy cảm kích, cô đứng dậy gõ cửa phòng Hiên Viên Thần rồi đây cửa đi vào.

Hiên Viên Thần đang cài nắp bút, nhìn thấy cô bước vào, anh liền đoán được: “Đã đến giờ ăn trưa sao?”

“Đúng vậy, ngài đã hết bận rộn chưa?”

“ỪI Kết thúc rồi.” Hiên Viên Thần đứng dậy, khi đi đến bên cạnh cô, anh cong môi cười nói: “Cùng nhau đi xuống.”

“Tổng thống, tôi có thể trở lại nhà ăn ở bên kia…” Tô Thắm cảm thấy không đủ tư cách để cùng anh ăn trưa.

Hiên Viên Thần ngắt lời cô: “Tôi vừa vặn đang cần một người cùng dùng bữa, cô ăn cùng tôi đi!”

Tô Thấm giật mình, đành phải gật gật đầu: “Được.”

Trong phòng ăn, trên mặt bàn bạch ngọc, Diệp Đông đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, Hiên Viên Thần ngồi ở ghế chủ tọa và Tô Thắm thì ngồi vị trí bên cạnh.

Trước kia còn có Lý Sâm cùng dùng bữa nên lúc này chỉ có cô cùng với anh ăn tối thì Tô Thấm có chút xấu hổ, có chút câu nệ.

Hiên Viên Thần cầm bình trà rót một chén trà cho cô đặt ở trước mặt cô, Tô Thâm thủ sủng nhược kinh dùng hai tay nhận lấy nói: “Cảm ơn tổng thống!”

“Đừng khách sáo như vậy, cô có thể tùy ý một chút khi ở gần tôi.” Hiên Viên Thần cười khẽ nhìn cô.

Tô Thắm không làm được điều này, ở trước mặt người đàn ông này, cô còn dám bộc phát tính khí sao? Cô cảm thấy rằng mình phải cẩn thận trong mọi hành động mới đúng.

“Tổng thống, ngài ở đây một mình sao?”

Tô Thắm tò mò hỏi, chẳng lẽ cha mẹ anh không sống cùng? Trong một biệt thự lớn như vậy, nếu anh ở một mình thì thật đúng là rất cô độc.

“Ừm, cha mẹ tôi đã chuyển đi và tôi thường ở đây một mình.” Hiên Viên Thần nhàn nhạt trả lời.

Trong lòng Tô Thám không khỏi có một tia xót xa, thân phận của anh vốn là xuất thân địa vị cao, người ở bên cạnh anh không phải cấp dưới thì cũng là người hầu của anh, thậm chí ngay cả kết giao bạn bè thì anh cũng phải thận trọng.

Mặc dù Tô Thám đã cẩn thận che giấu cảm xúc, nhưng vẻ đau lòng nhất thời trong mắt cô vẫn rơi vào trong mắt người đàn ông, đáy mắt hắn hiện lên một ý cười.

Có người đau lòng vì anh, có chút thỏa man.

“Tô Thắm, tôi có một đề nghị, không biết cô có bằng lòng không?” Hiên Viên Thần hỏi cô.

“Ngài nói đi!” Tô Thám lập tức đặt chén trà trong tay xuống, cần thận lắng nghe.

“Cô mỗi ngày đi làm, vừa đi vừa về mà đường thì rất xa còn tôi mỗi đêm đều làm việc tương đối muộn, như vậy cô có đồng ý ở lại nhà tôi hay không?”

Tô Thâm sửng sốt, cô không ngờ chuyện anh nói lại là chuyện này.

“Hai ngày nghỉ cuối tuần, cô có thể về nhà thăm cha mẹ, còn từ thứ hai đến thứ sáu thì ở lại nhà tôi để giải quyết công việc và một số việc hàng ngày cho tôi.” Ánh mắt sâu kín của Hiên Viên Thần khóa cô lại, lộ ra vẻ mong đợi.

Nội tâm Tô Thắm cũng có phần phức tạp, ở lại nhà anh sao?

“Đương nhiên, cô có thể từ chối.” Trong giọng điệu của Hiên Viên Thần có ý lộ ra cảm giác mất mát, thở dài một cái: “Tôi sống ở đây một mình, quả thực quá vắng vẻ.

Tô Thắm vừa rồi đau lòng vì anh, bây giờ nghe thấy tiếng thở dài của anh, cô buột miệng nói: “Tôi đồng ý.”

Nói xong Tô Thắm xấu hổ không giải thích được, cụp mắt xuống, có chút đỏ mặt.

Khóe miệng Hiên Viên Thần hơi nhéch lên, dường như có tâm trạng rất tốt nói: “Ăn cơm thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play