Chương 456: Chăm Sóc Cô Áy

Cảnh diễn này khá là hỗn loạn, thế nhưng Hình Nhất Nặc lại đóng vai một trong những thị nữ tùy thân đang chạy nạn của đại thần, sau khi chạy tới Hoàng cung thì diễn cảnh đại sát tứ phương, lần đầu tiên Hình Nhất Nặc cảm thấy căng thẳng như vậy, khi cô đang cầm đao làm ra vẻ chạy tới thì cơ thể cô lại ngã một cái sang bên cạnh, ngã trên một đống cỏ khô. Điều khiến cô vui vẻ chính là đây đã là lần sai thứ ba rồi cho nên cô thấy tựa như mình đã được quay ba lần cảnh chạy nạn này, bởi vì chơi rất vui nên cô rất lấy làm kiêu ngạo, dù cho có bị giẫm lên cũng không kêu đau lấy một lời, có một lần theo dòng người chạy trốn, đầu gối của cô quỳ trên mặt đất và đã làm cho cái quần bằng vải bố đó rách một chút.

Có điều, cảnh quay kịch tính này vẫn vô cùng thú vị, cuối cùng đạo diễn cũng nói một câu ok, cảnh này đã quay xong.

Ôn Lương Diệu lập tức bước nhanh qua, cởi lớp áo khoác to đùng bằng vải bố kia ra cho Hình Nhất Nặc, bên trong liền hiện ra một cái áo T-shirt và một cái quần soóc denim.

Ban nãy không nhìn thấy, thế nhưng bây giờ, khi cô vừa mới cởi xuống liền phát hiện, bắp chân trắng nốn kia hiện lên vài vết bầm tím.

Ôn Lương Diệu vừa đau lòng vừa hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã không cho cô tham gia rồi.

“Lên xe với anh, anh lấy thuốc xoa một chút.”

“Không đau.”

“Lên xe đợi anh.”

Hình Nhất Nặc đành phải ngoan ngoãn lên xe đợi anh, một lát sau Ôn Lương Diệu cầm một chai thuốc nước quay lại, Hình Nhất Nặc ngồi ở ghé sau, anh lên xe, lây miếng bọt biển xoa thuốc cho cô.

Man mát lành lạnh, cảm giác vô cùng thoải mái, Hình Nhất Nặc vui vẻ nói: “Thật là vui, rất kích thích, em có thể cảm nhận được cái cảm giác khi chạy trối chết đó, quá đã.”

“Em cho rằng làm diễn viên rất vui sao?

Làm diễn viên rất mệt.” Ôn Lương Diệu biết ước mơ của cô là làm diễn viên cho nên anh mới muốn nhắc nhở cô trước con đường này nó không dễ đi chút nào.

“Em không sợ chịu khổ, em cũng không sợ mệt, em cảm thấy con người sống ở trên đòi này sao lại không được làm những việc mà mình muốn làm cơ chứ?”

Hình Nhất Nặc nói rất có đạo lý.

Ôn Lương Diệu kiểm tra vài vết thương sưng đỏ trên đầu gối cô, khi anh bôi thuốc cũng không thấy cô kêu đau, xem ra thực sự là kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.

“Em khát.” Nói xong, Hình Nhất Nặc lấy chai nước ở phía trước qua, sau khi mở nắp cô uống một ngụm rồi cô trừng mắt nhìn chai nước trong tay, lại nhìn nhìn chai nước còn đặt ở bên kia.

Ôi! Ban nãy hai chai nước cùng đặt ở một chỗ, hai người bọn họ đều đã uống qua, rốt cuộc chai nước ở trong tay cô là của cô hay là của anh?

Cái này quá khó xử rồi, khả năng cao là cô đã uống chai nước mà Ôn Lương Diệu đã uống ban nãy rồi.

Cô lặng lẽ cho rằng chai nước này là của anh, sau đó có chút vui vẻ chà xát cái chai rồi lại uống thêm vài ngụm, khi định đem nước trở về chỗ cũ thì Ôn Lương Diệu nói: “Đưa anh uống.”

Chai nước trên tay Hình Nhất Nặc bị cướp đi, sau đó Ôn Lương Diệu không hề chê bai mà cầm lên uống.

Anh đã uống chai nước mà cô vừa mới uống.

Đại não Hình Nhất Nặc nhất thời nổ tung trong chốc lát, anh cầm cái chai không trên tay hỏi cô: “Em để ý nước em uống nước của anh hay của em?”

Hình Nhất Nặc lập tức lắc đầu: “Không để ý “Trên xe có điều hòa, ngồi thêm lát nữa rồi xuống.” Ôn Lương Diệu nói xong, khởi động xe mở điều hòa cho cô, còn anh thì lại đi ngắm xung quanh.

Hình Nhất Nặc nghĩ mãi mà không ra, nếu như cô không để ý, vậy anh có để ý việc uống chai nước mà cô đã uống qua không? Cô lập tức nhìn qua cửa số xe tìm anh trai, chị dâu và cậu nhóc kia, thế mà cô lại quên mắt việc nhìn bọn họ.

Lúc này, trong tay Đường Tư Vũ đang cầm một bó hoa cúc dại, nhóc con kia thì đang cầm một thanh kiếm nhỏ, đi ở phía trước tựa như một vị tướng quân nhỏ bé muốn bảo vệ cha và mẹ cậu.

Hình Liệt Hàn hái được một bó hoa cúc nhỏ, sau đó ngắm nhìn rồi ôm chặt người phụ nữ bên cạnh.

Đường Tư Vũ lập tức dừng lại, khi đang không biết hắn muốn làm gì thì thấy bên tai được người đàn ông cài một bông cúc nhỏ.

Hắn hơi lùi về phía sau một bước rồi tán thưởng, thực sự là còn đẹp hơn cả hoa, hắn yêu chết mất, trong lúc cậu nhóc không để ý hắn nâng phần sau đầu cô lên nhẹ nhàng hôn trộm một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đường Tư Vũ cười trừng mắt với hắn một cái, nhưng đáy lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Tô Hi đung đưa trên cáp treo, cô mặc cái váy trắng như tuyết với hai dải ruy băng trắng đang bay phấp phới trên cánh tay, sau đó bay vọt lên, cô tựa như một nàng tiên từ trên thiên cung hạ phàm.

Hình Nhất Nặc cũng không cam tâm ngồi ở trên xe, lúc này đây cô đang đứng trong đám người, nín thở nhìn cảnh quay của Tô Hi, nội tâm thì vô cùng tán thưởng.

Màn biểu diễn của Tô Hi vô cùng xuất sắc Ánh mắt của Ôn Lệ Thâm vẫn luôn không rời khỏi vợ mình, tất cả các máy móc thiết bị anh đều đã kiểm tra qua, hắn phải bảo đảm an toàn cho cô.

Từ Dương không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu, cô ta vừa mới từ phòng hóa trang đi ra, một lát nữa mới tới cảnh quay của cô ta.

Sau khi hóa trang xong cô xuất hiện với một chiếc váy dài màu tím, tựa như từ trong tranh bước ra vậy, trông vô cùng xinh đẹp.

Người mới mà Annie chọn ra giá trị nhan sắc đương nhiên là không chê vào đâu được rồi, lúc này đây, chỉ cần là đàn ông thì anh ta nhất định sẽ động tâm khi nhìn thấy Từ Dương xuất hiện với trang phục Ä cô trang.

“Anh Ôn, anh cũng tới rồi à.” Từ Dương chào hỏi.

Ôn Lương Diệu mỉm cười lên tiếng: “Ừm, tôi qua xem chút.”

Hình Nhất Nặc đứng cách đó không xa, đúng lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ sau khi hóa trang của Từ Dương, vẻ đẹp đó ngay cả cô cũng phải thán phục.

Cô sửng sốt, đối mặt với một Từ Dương xinh đẹp như vậy, Ôn Lương Diệu nhất định sẽ bị thu hút đi!

Hình Nhất Nặc cắn môi, lúc này đây cô thật sự rất muốn đi quấy rối bọn họ thế nhưng cô lại nhịn xuống không đi nữa, cô xoay người đi qua bên kia.

Ánh mắt của Ôn Lương Diệu vẫn luôn chú ý đến Hình Nhất Nặc thế nhưng đợi đến khi anh quay lại nhìn thì cô đã không còn ở đó nữa, anh lập tức kinh hãi lập tức ngước mắt tìm kiếm.

“Anh Ôn, anh đang tìm người sao?”

“Phải, xin lỗi tôi không tiếp được.” Ôn Lương Diệu nói xong liền chạy ra ngoài, thấy Hình Nhất Nặc đang đi về phía nhóm diễn viên quần chúng, có một người đàn ông nhìn thấy cô ánh mắt liền trở nên sáng ngời.

“Em gái, trước đây chưa từng thấy em, em đến lúc nào vậy? Có thể cho anh xin phương thức liên lạc không?” Lá gan của tên này vô cùng to, lại còn xin phương thức liên lạc nữa chứ.

Hình Nhất Nặc lập tức bị dọa cho hoảng sợ, đằng sau vang lên một giọng nam trầm thấp thay cô từ chối: “Không có phương thức liên lạc.”

Hình Nhất Nặc quay đầu, cổ tay liền bị nắm chặt, cả người cũng bị Ôn Lương Diệu kéo đi.

Kéo đi được vài mét, Ôn Lương Diệu buông tay cô ra, Hình Nhất Nặc không khỏi xoa xoa cỗ tay.

“Nắm đau em sao?” Ôn Lương Diệu lo lắng nhìn qua.

“Có chút.”

“Xin lỗi, ban nãy chỉ là anh gấp quá, anh không muốn người khác quấy rầy em.” Ôn Lương Diệu xin lỗi, duỗi tay cầm lấy đôi tay mềm mại của cô, kiểm tra xem cổ tay có còn dấu năm ngón tay hay không.

“Không sao! Em không trách anh.” Nặc Hình Nhất Nặc lắc đầu, ngược lại cô lại cảm thấy rất vui, ban nãy anh đã từ chối những khi người đàn ông khác tới gần cô, thật là bá đạo mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play