Chương 448: Xem Như Là Tỏ Tình Sao?

Hình Liệt Hàn cười: “Chúng ta cùng đi nước ngoài.”

“Hải! Hai người… Hai người cũng đi à?”“

Hình Nhất Nặc không dám tin mà trừng lớn mắt, cảm thấy đáng sợ quá.

Đường Tư Vũ gật đầu, cười dịu dàng: “Nhất Nặc, em yên tâm, bọn chị sẽ đi cùng em.”

Hình Dĩ Hi cũng chống cằm: “Cô, con cũng sẽ đi cùng cô.”

“Tiểu Hi, nước ngoài không vui đâu.” Hình Nhất Nặc thử khuyên từ cháu trai tốt nhất.

“Chỉ cần cùng ông bà nội, daddy mami thì ở đâu cũng vui, còn có cô nhỏ và chú nhỏ nữa!” Cậu nhóc tỏ vẻ nghiêm túc mà trả lời.

Hình Nhất Nặc liền than ôi một tiếng, không nên khuyên nhóc này trước. Cô vội nhìn cha: “Cha, đừng đi được không? Con đảm bảo con sẽ thi được vào trường hạng nhất, nhất định.”

“Chuyện này đã quyết định rồi. Con nghĩ đi, anh ba con một mình ở ngoài, chúng ta cũng không yên tâm, vì thế cùng ra nước ngoài ở cùng các con hai năm, có gì không tốt?”

“Nhất Nặc, con nói với mẹ, con rốt cuộc vì sao không muốn ra nước ngoài? Con không nỡ người nào ở trong nước sao?”

Tưởng Lam tò mò mà hỏi.

Hình Nhất Nặc liền lắc đầu liên hồi: “Con không có! Con nào có không nỡ người nào chứ!”

Cho dù có thì cô có thể nói ra sao? Cô nếu nói ra thì chết chắc.

“Nếu đã vậy thì được rồi.” Hình Chính Đình cảm thấy chuyện này đã quyết định rồi thì không cần tranh cãi nữa.

“Lúc nào đi?”

“Xong kỳ nghỉ hè này đi! Còn phải tạo chút quan hệ, sau đó thu dọn chuẩn bị chút, còn phải đợi con thi xong rồi nói.”

Thông tin này khiến Hình Nhất Nặc bớt khó chịu hơn không ít, chí ít cô ở trong nước vẫn còn thời gian gặp anh.

Hình Nhất Nặc ăn cơm xong liền vội vàng chạy vào phòng, cầm ipad nằm bò lên giường, sau đó liền gọi video cho Ôn Lương Diệu. Cô nghĩ, Ôn Lương Diệu có khi nào sẽ có cách giúp cô ở lại trong nước không?

Đang gọi qua, Hình Nhất Nặc vô cùng gấp gáp mà đợi người bên kia bắt máy. Cô lắm bảm: “Sao không gọi được chứ?

Chẳng lẽ điện thoại không ở bên người?”

Quả nhiên lần đầu không có ai bắt máy, nhưng Hình Nhất Nặc vẫn không chịu thôi mà gọi lần nữa. Nghe thấy tiếng kết nói, tim cô lạnh xuống. Sao lúc cấp bách thế này mà anh lại không bắt máy chứ?

Vào lúc cô định từ bỏ thì đột nhiên bên kia bắt máy. Người đàn ông trong bên kia màn hình đang dùng khăn tắm lau mái tóc đen ướt sũng, trên người mặc bộ đồ ngủ mà xám. Ôn Lương Diệu có vẻ vừa mới tắm xong.

“Sao vậy?” Anh cười hỏi.

“Chuyện lớn không hay rồi. Cha mẹ em muốn đưa em đi du học. Anh có cách nào để em ở lại không?” Hình Nhất Nặc nói thẳng.

Ôn Lương Diệu nghe xong thì hiểu ra, liền hỏi một câu: “Trường nào?”

“Chính là trường anh ba em đang học đó!”

“Đó là trường học tốt, người bình thường còn không vào được.” Anh trầm mặc mấy giây rồi khen một câu.

“Cái gì mà trường tốt chứ! Em chỉ muốn học trong nước.” Hình Nhất Nặc chu môi, vẻ mặt không vui.

Ôn Lương Diệu vắt khăn lên cổ, khuôn mặt anh tuần trên màn hình toát ra vẻ anh tuần trắng trẻo vô cùng. Mắt anh mang tia sâu xa khiến người ta nhìn không ra cảm xúc thật.

“Nhất Nặc, nắm chặt cơ hội này, đừng lãng phí.” Âm thanh của anh trầm thấp mắy phần.

Hình Nhất Nặc còn mong anh có thể giúp đỡ. Nghe thấy câu này sắc mặt cô liền hoảng. Cô chớp đôi mắt lớn: “Anh… Anh cũng muốn em đi học sao?”

“Em còn nhỏ, em còn chưa hiểu để lựa chọn phương hướng cuộc đời. Cha mẹ em làm rất đúng. Nếu anh là họ thì anh cũng hy vọng con mình có thể vào được trường này.”

“Em không còn nhỏ nữa, em sắp mười bảy rồi. Em có nhỏ đâu? Anh đừng xem thường em.” Vành mắt cô đỏ lên, tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất.

“Trong thế giới của người trưởng thành bọn anh, em chính là một đứa trẻ.”

“Ở trong mắt anh cũng vậy sao? Em vẫn là một đứa trẻ? Đúng thế! Em không xinh đẹp gợi cảm như cô Đường. Em cũng không phong tình như cô ấy. Em chỉ là một đứa trẻ không là gì cả.” Hình Nhất Nặc tức giận đùng đùng hét lên.

Ôn Lương Diệu ở bên kia màn hình hơi ngắn ra. Thấy vành mắt cô phiếm đỏ, giếng như bị bắt nạt vậy. Anh nhíu mày: “Nhất Nặc, em đang nói lung tung gì vậy?”

“Em… Em không nói gì cả, em chỉ muốn nói, em không nhỏ nữa, anh đừng lúc nào cũng xem em là trẻ nhỏ nữa.” Cô bĩu môi, trách móc, Ôn Lương Diệu khẽ thở dài một tiếng, cười nhìn cô: “Đúng, em trưởng thành rồi, vậy nên mới càng cân hiệu chuyện hơn, đừng khiến cha mẹ lo lắng.”

“Anh thật sự không muốn giữ em lại sao?

Anh sẽ để em đi sao? Em còn muốn anh dạy cho em nữa co†”

“Nhất Nặc, kì học sau thì thầy dạy Toán của các em trở lại rồi, kì sau anh cũng không dạy ở trường em nữa.”

“Thật sao?” Hình Nhất Nặc rất kinh ngạc.

Chỉ là nghĩ tới anh vốn là dạy thay, cũng không bắt ngờ.

“Ừ, dạy xong các em mấy ngày nay thì anh phải từ chức rồi.”

“Vậy anh định làm gì?”

“Ở nhà viết kịch bản vậy!”

“Vậy nếu em ra nước ngoài, anh sẽ tới thăm em không? Sẽ tới thăm không?”

Hình Nhất Nặc van nài hỏi.

“Có thời gian anh sẽ đi thăm em.” Ôn Lương Diệu không cho cô quá nhiều kỳ vọng.

Hình Nhất Nặc có chút thất vọng mà nhìn anh trên màn hình: “Anh nhất định phải tới thăm em.”

“Tại sao nhất định phải? Có lý do gì sao?”

Âm thanh của anh khàn đi mấy phần, ở trong căn phòng yên lặng, đặc biệt êm tai.

Hình Nhất Nặc cách màn hình cũng có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình. Cô đỏ mặt, vùi mặt vào hai bàn tay: “Không có tại sao, chỉ là muốn anh tới thăm em.”

“Được, anh sẽ đi thăm em, anh đảm bảo.”

Ôn Lương Diệu đồng ý với cô.

“Sau nghỉ hè em sẽ đi, kì nghỉ hè này anh có thể cùng em đi tới một nơi không?”

“Nơi nào?”

“Đi đoàn phim xem thử. Em muốn xem phim trường thật sự. Em muốn xem thử đạo diễn quay phim như thế nào.”

“Vừa hay anh nghe nói phim mới của chị dâu anh cuối tháng này mở máy. Lúc nghỉ hè, em vừa hay có thể kịp dịp quay phim mới của chị ấy, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi xem.”

“Phim của chị dâu Tô Hi sao? Được đấy được đấy! Nhất định phải đưa em đi, em nhất định phải đi.” Hình Nhất Nặc vui sắp điên rồi.

“Lúc em nghĩ những thứ này, vẫn nên chuẩn bị kì thi đi! Thi được thành tích tốt cũng không uồng anh nỗ lực dạy kèm cho „ em.

“Vâng! Em nhất định sẽ cố gắng, ông cụ Ôn.” Hình Nhất Nặc nghiêng đầu, đắc ý mà cười với anh.

“Nhất Nặc.”

“Vâng?” Hình Nhất Nặc tưởng anh muốn nói chuyện bí mật gì, khuôn mặt nhỏ sáp gần lại.

Trên màn hình điện thoại của Ôn Lương Diệu, đều là ngũ quan xinh đẹp thanh thuần của cô. Ánh mắt anh hơi thu lại, khẽ than một tiếng: “Cố lên!”

Hình Nhất Nặc liền lùi lại một bước, có chút thất vọng: “Em còn tưởng anh muốn nói anh thích em nữa cơ!”

Ôn Lương Diệu không kìm được mà cong môi cười: “Cô nhóc, nghĩ bậy bạ gì thế!”

“Vậy em nói vậy! Em thích anh. Vậy nhé, bye bye.” Nói xong cô hận không thể ghép hai tay lại, xấu hổ mà tắt cuộc gọi, ôm lấy khuôn mặt nhỏ, có chút hối hận. Anh ấy có nghe rõ không chứ?

Cô có phải nói nhanh rồi không? Nhưng cô không hề biết đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Ôn Lương Diệu xẹt qua ý cười, còn có chút thất thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play