Chương 422: Cưng Chiều Cô

Nữ cảnh sát nghe được chỉ thị của Đường Tư Vũ đương nhiên là không chút nào giấu diềm kể hết bản án của Đường Y Y cho Khưu Lâm nghe.

Bởi vì Khưu Lâm khăng khăng buộc tội Đường Tư Vũ nên nhân viên cảnh sát cũng nhấn mạnh các chỉ tiết cho bà ta nghe, chẳng hạn như cách Đường Tư Vũ đưa Hình Nham ra tòa, đối chất với ông ta như thế nào trước tòa và các chỉ tiết khác.

Nghe xong những điều này, Khưu Lâm vừa buồn bã cùng tuyệt vọng vừa liều mạng lắc đầu lửa, giận bùng lên hét: “Cô ta sẽ không thể nào tốt như vậy… Con gái của tôi chết thật thê thảm, tên khốn Hình Nham này, tôi muốn giết ông ta, tôi muốn giết ông ta…”

“Khưu Lâm, Hình Nham sẽ phải nhận hình phạt mà ông ta đáng phải chịu, nhưng tôi cũng yêu cầu bà nghĩ lại về những việc mà bà đã làm, bà và ông ta cũng đã phạm tội ác. Tốt nhất bà hãy sám hối đi!”

“Ngoài ra, tiểu thư Đường Tư Vũ thực sự là một người tốt. Bà đã giết ba của cô ấy, theo lý mà nói thì cô ấy sẽ hận bà đến tận xương tủy, thậm chí sẽ hận lây lên con gái bà. Nhưng trong chuyện này, cô ấy không hề tính toán chuyện trước kia mà thay vào đó giúp con gái bà lấy lại công đạo, thậm chí cô ấy còn mua một nghĩa trang và chôn cất cho con gái bà đoàng hoàng.”

“Cô ta… Cô ta thật sự đã làm như vậy sao? Cô ta thật sự làm như vậy sao?”

Khưu Lâm suy sụp, sau đó lại có một tia hy vọng khác, bà ta thậm chí còn không thể sắp xếp ổn thỏa thi thể của con gái mình bà ta cảm thấy tim đau đớn kịch liệt, nhưng cái gì bà ta cũng không làm được.

Nếu ai đó làm việc này giúp bà ta thì bà ta thưc sự vô cùng cảm kích.

Nhưng mà, người này lại là Đường Tư Vũ. Bị giam giữ ở đây một thời gian, Khưu Lâm sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ăn năn những gì mà bà ta đã làm, sự cao ngạo vẫn còn đó, không chịu thừa nhận lỗi làm của mình.

Nhưng tại giờ phút này, bà ta đã bật khóc, hối hận đan xen.

Bà ta hận, hận Hình Nham, hận ông ta đến tận xương tủy, hận không thể gặm da ông ta, uống máu ông ta, hận không thể tự tay tống ông ta xuống địa ngục.

Đồng thời bà ta cũng hồi hận, hối hận vì chính mình đã giết Đường Hùng để trục lợi, hận sự tham lam của chính mình trước đây.

Thật ra bà ta cũng đã từng suy nghĩ rất kỹ về sự tồn tại của Đường Tư Vũ.

Từ khi mẹ cô qua đời, cô thật sự không có chút uy hiếp nào đối với bà ta, nhưng chính bà ta tự cho rằng cô chính là một sự uy hiếp với bà ta nên bà ta không ngừng muốn loại bỏ, muốn đuổi cô đi.

Trong cuộc đời của Đường Tư Vũ, con gái bà ta đã phá hỏng môii tình đầu của cô, còn bà ta thì hại chết ba cô, cuối cùng còn cướp đi cổ phần của cô. Bà ta còn ảo tưởng khiến cô không còn gì cả, luôn có suy nghĩ nham hiểm và xấu xa để hãm hại co.

Nhưng đến cuối cùng, bà ta bị thất bại thê thảm còn hủy hoại mất hạnh phúc và mạng sống của chính con gái bà ta. Bà ta khó có thể tượng tượng được con gái bà ta có bao nhiêu sợ hãi và ghê tởm khi bị Hình Nham xâm hại.

Bà ta làm mẹ mà lại không biết bất cứ chuyện gì, còn để Mộ Phi chăm sóc con gái bà ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất kia.

Cuối cùng, Mộ Phi bị thương nặng phải nhập viện, Đường Tư Vũ gánh vác mọi trách nhiệm, điều này khiến Khưu Lâm nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.

Một người mà bà ta căm hận nhất, cuối cùng lại làm điều mà bà ta cảm động nhất.

“Y Y của mẹ… Y Y của mẹ…” Mẹ thật có lỗi với con, mẹ chính là bị mù, là mẹ đã làm hại con!”

Thời điểm nhân viên cảnh sát rời đi thì nghe thấy âm thanh Khưu Lâm đập đầu vào góc bàn, đập đến máu chảy đầy đầu khiến người canh ngục hai bên phải chạy đến kéo bà ta đi, còn có thể nghe thấy Khưu Lâm khóc vì hồi hận… Sau khi viên cảnh sát đi ra, cô băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Đường Tư Vũ và nói cho cô ấy biết phản ứng và ăn năn của Khưu Lâm hay không.

Nhưng cô nghĩ lại, Đường Tư Vũ căn bản không cần biết chuyện này vì vậy cô cất điện thoại trở lại với công việc của mình.

Hình Nham bị kết án tử hình và thời gian thi hành sớm hơn một tháng so với Khưu Lâm.

Hai ngày sau, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa thi thể của Đường Y Y hơn mười ngày đến lò hỏa táng, Đường Tư Vũ ôm tro cốt của cô ta đến một ngôi mộ trống không xa mộ ba cô. Không có mấy người đến dự buổi đưa tiễn Đường Y Y bởi vì những bạn bè trước đây của cô ta sẽ không ai quan tâm đến những tình bạn được trao đổi bằng tiền bạc còn lợi ích thì thật mong manh giả dối.

Lúc này, đứng trước mộ của Đường Y Y chỉ có hai người Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ lặng lẽ đứng một lúc sau đó Hình Liệt Hàn nắm tay cô dẫn cô xuống núi.

Vẻ mặt Đường Tư Vũ rất bình tĩnh, không buồn cũng không vui, cô thở dài một cái, như thể đã hoàn thành một việc nên làm, cũng cảm thấy được thả lỏng chút.

“Mệt sao? Nếu như em mệt anh sẽ hoãn chuyến đi xuống mấy ngày!” Hình Liệt Hàn lo lắng nhìn cô.

“Không cần đâu! Tối nay chúng ta sẽ đi, em nhớ con trai.” Ánh mắt Đường Tư Vũ chớp chớp nhìn hắn.

“Tuần trăng mật đã lỡ quá lâu, đã đến lúc nên đi.”

Đôi mắt Hình Liệt Hàn lấp lóe ánh sao, hắn biết tim của cô chỉ thuộc về hắn.

“Được rồi, đêm này chúng ta liền đi.” Hình Liệt Hàn đáp lại, đạp ga đi thẳng.

Tại nước R, trên đường phố nhộn nhịp ở đất nước xa lạ, xuất hiện bóng dáng của một cặp người phương Đông thong thả tản bộ giữa dòng người đông đúc. Cô trong chiếc váy hoa thướt tha mát mẻ, đề lộ xương quai xanh mảnh mai quyền rũ và chiếc co thon như thiên nga, những đường nét đó như nét vẽ tỉ mỉ của một họa sĩ, thanh thoát không thể thanh thoát hơn.

Với mái tóc dài hơi xoăn và đôi môi đỏ mọng, giờ phút này một tay cô ôm chồng, tay kia cầm cây kem lạnh buốt ngọt ngào vội vàng ăn.

Người đàn ông bên cạnh cô đang cầm chiếc ba lô màu xanh lam nhỏ, thân hình khôi ngô như thần hộ mệnh đứng cạnh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, chiều chuộng.

“Này… cho anh.” Cô ân cần đưa cây kem lên môi anh.

Người đàn ông không từ chối, há miệng căn một miếng sau đó cô gái ăn tiếp chỗ anh vừa cắn, cười ngọt ngào.

Đứng ở một đất nước hoàn toàn xa lạ và không một ai biết đến, một minh tinh như Tô Hi hoàn toàn có thể trút bỏ mọi gánh nặng của thần tượng, cô có thể ăn uống thoải mái, có thể tự do vui chơi và cũng có thể thoải mái dạo phố. Đây chính là những việc mà cô không thể tận hưởng khi ở trong nước.

Vì vậy, cô đã chọn tuần trăng mật ở đây, ban ngày để người đàn ông này cùng cô đi vui chơi giải trí, lang thang khắp mọi ngõ ngách. Ban đêm thì đến khách sạn sang trọng nhất, hóng gió mát rượi, ôm người đàn ông của cô thoải mái ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công, nhâm nhỉ rượu vang đỏ và ngắm cảnh đêm.

Từ khi Tô Hi bước vào lĩnh vực giải trí, cô MoMo: Nạp tiề… @P NEduuofeuld6 MUA VÉ SỐ MỌI LÚC MỌ… không được tự do tự tại đi dạo. Trước kia ra nước ngoài không phải để quay quảng cáo thì cũng là quay phim, hơn nữa lịch trình dày đặc khiến cô không thể đi dạo phó, truyền thông thì theo dõi khắp nơi.

Chỉ có buổi chiều nhàn nhã như bây giờ, cô mới có thể tìm những món ngọt mà cô thích, đi cùng người đàn ông cô yêu, cảm giác này mới là tuyệt nhất.

Cô nghĩ rằng người nào đó sẽ có ý kiến nhưng trong suốt cuộc hành trình, sự kiên nhẫn và nhu tình của anh không ngừng bao bọc lấy cô, cô làm cái gì thì anh cũng sẽ đi cùng mà không một lời oán giận.

Thậm chí khi Tô Hi bắt anh ăn đồ ngọt mà cô thích, thì mỗi lần như vậy anh vẫn không từ chối mà ăn, trong khi anh rõ ràng không thích đồ ngọt.

Còn có điều gì có thể khiến cô cảm thấy mãn nguyện hơn?

Hơn nữa, cô có thể mua, mua, mua tùy ý bởi cô có một cậy ATM là chồng cô. Đó cũng là một thú vui nhưng Tô Hi vẫn rất tiết chế, chỉ chọn những thứ mình thích.

Người đàn ông của cô bảo không cần cân nhắc đến vấn đề giá cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play