“Hứa Tâm Duyệt, mày nghe rõ cho tao, tao không quan tâm mày là con
của ai, nhưng mà mày tốt nhát là tránh xa Cố Thừa Tiêu ra.” Hứa An An
trực tiếp thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đầy sự cảnh cáo.
Hứa Tâm Duyệt nhìn cô ta bằng ánh mắt trong sáng mà kiên định: “Tôi
cần tránh xa ai cũng không cần cô nhắc nhở tôi, cô cũng không đủ tư cách để nhắc nhở tôi. Cô vẫn nên tự lo cho mình đi!”
Ánh mắt của Hứa Tâm Duyệt đã nói cho Hứa An An biết rằng cô đã không còn là cô gái yếu đuối dễ bắt nạt lúc trước nữa.
“Mày!” Hứa An An cứng họng, quả nhiên Hứa Tâm Duyệt dựa được hơi nhà họ Bùi, gan cũng lớn hơn không ít.
“Mày không sợ tao sẽ nói truyền ra ngoài chuyện mày mang thai hộ cho
tao sao? Đến lúc đó thì Bùi tiểu thư mày đây sao mà gả ra ngoài được
nữa? Thiếu gia nhà giàu nào dám cưới mày chứ?” Hứa An An lập tức đe dọa.
Hứa Tâm Duyệt không ngờ rằng cô ta lại ác độc đến vậy, thậm chí còn
doạ cô sẽ lật tẩy chuyện trong quá khứ, chuyện này cô giấu cả dì và bà
ngoại, néu để ba mẹ cô biết thì chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.
“Được, tôi sẽ không đến gần Cố Thừa Tiêu nữa. Cô cứ yên tâm đi.” Hứa
Tâm Duyệt nhẹ giọng nói, “Nếu cô dám vạch trần quá khứ của tôi thì cô
cũng phải biết hậu quả mà mình phải gánh chịu đấy. Cô có thể đắc tội với cả nhà họ Bùi sao?”
Trái tim Hứa An An quả thật cũng khẽ khựng lại, nhưng cô ta vẫn “hứ”
một tiếng nói: “Mày tốt hơn hết là nói được làm được, tránh xa Thừa Tiêu của tao ra.”
Hứa Tâm Duyệt không đáp lại lời của cô ta, cô quay người bước vào
trong sảnh tiệc sáng trưng, ánh sáng của đèn chiếu vào mắt cô, dường như cô có chút xuất thần. Cô khẽ thở dài, trái tim cô không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Rốt cuộc cảm giác này là gì, cô vẫn chưa hiểu ra.
Còn Hứa An An ở phía sau thì oán hận nhìn theo bóng lưng của cô, xem
ra sau này muốn lấn át Hứa Tâm Duyệt thì chỉ có một cách, đó là gả vào
nhà họ Có, trở thành vợ.
của Cố Thừa Tiêu. Hứa Tâm Duyệt chỉ là con gái của nhà họ Bùi, nhà họ Cố tính ra vẫn hơn nhà họ Bùi một bậc.
Hứa Tâm Duyệt đứng dưới ngọn đèn pha lê, cô ngẳng đầu lên, kìm lòng
không đậu mà tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông kia. Dưới ánh đèn, anh đang đứng với vài vị nam khách mời, dáng người cao gây, khí chất cao
quý tao nhã, hoàn mỹ đến nỗi mọi người phụ nữ đều mơ ước có được anh.
Hứa Tâm Duyệt hoảng hốt rũ mắt xuống, cô đang nghĩ gì vậy chứ?
“Nào, Tâm Duyệt, vẫn còn một vài vị khách mẹ chưa giới thiệu với
con!” Bùi phu nhân bước tới kéo tay cô, cùng chồng dẫn cô đi về phía
nhóm người nơi Cố Thừa Tiêu đang đứng.
Nhịp tim của Hứa Tâm Duyệt không khỏi đập nhanh hơn, lúc đầu óc cô
chỉ còn là một mảnh trắng xoá thì cô đã đứng cạnh Cố Thừa Tiêu rồi. Cố
Thừa Tiêu quay người lại, ánh mắt sâu thẳm của anh rơi trên khuôn mặt
cô, Hứa Tâm Duyệt bối rối, chỉ có thể cúi đầu xuống. Cô cố che đậy cảm
xúc của mình bằng một cái nhìn vô cùng xa lạ “Thừa Tiêu, đây là con gái
Tâm Duyệt của chú với dì, hai đứa làm quen đi.” Bùi Hoa nhiệt tình giới
thiệu.
Hứa Tâm Duyệt cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén quét về phía mình, cô cắn chặt môi dưới, từ phía trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nam
lịch sự chào hỏi cô.
“Bùi tiểu thư, xin chào.”
Vô cùng ngắn gọn xúc tích.
Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu lên, chạm phải một đôi mắt sâu chứa đựng nhiều ý nghĩ phức tạp, cô gật đầu: “Chào anh, Cố thiếu gia.”
Bùi Hoa giật mình: “Tâm Duyệt, con quen biết Thừa Tiêu sao?”
“Con chỉ mới thấy anh ấy trên tạp chí thôi.” Hứa Tâm Duyệt hoảng hốt nói.
“Trí nhớ của Hứa tiểu thư không tốt lắm nhỉ? Rõ ràng cách đây không
lâu chúng ta có gặp qua.” Cố Thừa Tiêu vạch trần lời nói dối của cô.
Hứa Tâm Duyệt lập tức xấu hổ, mặt đỏ ứng lên, cô ho nhẹ một tiếng nói: “Thật sao? Vậy chắc là do tôi quên mắt đáy.”
Bùi Hoa bật cười ha hả, Bùi phu nhân ở một bên thì âm thầm cảm tháy
tiếc, Cố Thừa Tiêu là người đàn ông trẻ tuổi ưu tú nhất mà bà từng gặp,
nếu con gái bà có thể lầy anh thì tốt biết máy! Đáng tiếc là bọn họ lại
không có duyên với nhau. Thừa Tiêu có cả con trai rồi, mà mẹ ruột của
cậu bé còn là Hứa An An. Hứa An An với Tâm Duyệt còn là chị em họ nữa
chứ!
Đột nhiên có vài vị khách đến tìm vợ chồng Bùi Hoa bàn bạc gì đó, lúc này bên cạnh cây cột chỉ còn lại hai người đứng đôi diện nhìn nhau. Cố
Thừa Tiêu nhìn chăm chú vào cô gái có gương mặt đẹp như tranh vẽ dưới
ánh đèn, suy nghĩ trong lòng vô cùng phức tạp.
“Hứa tiểu thư không định ra nước ngoài nữa sao?” Cố Thừa Tiêu nheo mắt hỏi.
Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ ở lại nước phát triển, Cố thiếu gia. Chắc sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Có Thừa Tiêu vốn dĩ muốn nói dối con trai mình, nhưng mà bây giờ cũng không thể tiếp tục lừa con trai nữa, vậy anh còn có thể để ý gì nữa
chứ? Anh chỉ hy vọng rằng con trai mình đừng bám dính lấy cô gái này
thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT