Chương 180:

Cùng Anh Chơi Bài “Được rồi! Không xem thì không xem, anh trả điện thoại cho tôi!” Tô Hi vươn tay ra với anh, điện thoại là vật phẩm thuộc quyền sở hữu cá nhân, hơn nữa trong điện thoại còn có nhiều chuyện riêng tư! Ví dụ, cô chụp ảnh mặt xấu cô không muốn người khác nhìn thấy.

“Ăn xong rồi trả” Ôn Lệ Thâm đặt điện thoại cô sang một bên góc bàn, không đưa cho cô.

Tô Hi nhìn anh không nói lên lời, không có điện thoại xem nữa. Lúc này cô thực sự không biết nên nói gì với Ôn Lệ Thâm, cô chỉ có thể ngồi nhìn ánh nến, tận hưởng vẻ đẹp của những ngọn nến trên bàn, cô bỗng nhiên thổi nhẹ một cái, nhìn ánh lửa trên những ngọn nến rung rinh, cô mỉm cười thích thú.

Ánh mất Ôn Lệ Thâm nhìn cô sâu thẳm, thấy tính cách trẻ con của cô trong lòng anh thấy thật buồn cười.

Tô Hi dùng lực thổi, một cây nến liền tắt ngóm, cô lập tức giật mình, những cây nến này đều là cố định, cô ngắn người vài giây không biết phải làm gì.

“Anh có bật lửa không?” Tô Hi đành hỏi anh.

“Tôi không hút thuốc.” Ôn Lệ Thâm trả lời.

Tô Hi đành không chơi nến nữa, đợi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, thấy cây nến tắt, cô ấy liền lấy bật lửa trong túi ra thắp  lại, Tô Hi như một đứa trẻ, nhịn cười.

Đôi mắt cười như những vì sao của cô tình cờ va chạm với người đàn ông đối diện, ánh mắt Ôn Lệ Thâm phản chiếu ánh nến, cũng phản chiếu gương mặt quyền rũ, tinh tế của cô.

Tô Hi xấu hổ rũ mắt xuống, bắt đầu thưởng thức miếng bít tết trước mặt. Nhất thời, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc saxophone trong căn phòng nhẹ nhàng khiến bầu không khí tràn đầy tình cảm nhưng không hề trầm lặng.

Ăn xong bữa tối, thanh toán xong đi ra mới 7 giờ. Sau khi Ôn Lệ Thâm nhận một cuộc điện xong thì cả hai người lên xe bắt đầu di chuyển tới địa điểm tiếp theo, đó chính là buổi họp mặt bạn bè của Ôn Lệ  Thâm.

Đó là một con tàu du lịch tư nhân rất lớn có mũi tàu ra khơi, đêm nay chiếc tàu là nơi tụ tập riêng tư của họ, đồng thời ở đây còn sẽ diễn ra một trận cờ bạc công khai, vì thế những người được mời lên chiếc tàu này đều là những con bạc hợp pháp.

Tô Hi trừng to mắt lên nhìn chiếc tàu du lịch to đại bác, không ngờ buổi họp tối nay lại được diễn ra trên con tàu này. Tuy nhiên, Tô Hi hơi chóng mặt đối với con tàu này, vì thế khi vừa bước vào boong tàu cô do dự một lúc chân mới dám bước lên.

Khi cô cảm thấy mũi tàu lắc lư thì đột nhiên người đàn ông đi phía trước lùi lại hai bước, đưa tay ra khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dẫn cô đi về phía trước.

Tô Hi sững sờ nhưng cô vẫn tự động đi theo anh, bàn tay cô bị anh nắm vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh, mặt Tô Hi đỏ bừng.

Ôn Lệ Thâm nắm chặt tay cô đi vào cabin, vừa tới cửa quản lí chiếc tàu lịch sự chào hỏi: “Anh Ôn. Phòng của anh tối nay ở phòng tổng thống trên tầng năm. Khách anh mời đã đến hết rồi ạ!” Ôn Lệ Thâm khẽ gật đầu, anh nắm tay Tô Hi vào thang máy, trong lòng Tô Hi có chút không yên, hóa ra là những người mà người đàn ông này mời tới, cô thực sự kinh ngạc.

“Cô say sóng à?” Trong thang máy, Ôn Lệ  Thâm rũ mắt xuống hỏi cô.

Tô Hi gật đầu: “Cũng say sóng một chút, có điều chiếc tàu lớn thế này khả năng tôi sẽ không say đâu.” Đồng thời, cô tò mò hỏi: “Mà chút nữa chiếc tàu này sẽ lái đi sao?” “Nó sẽ đi một vòng quanh bến cảng rồi quay lại sau ba tiếng.” Tô Hi chớp mắt: “ÒI” Ít nhất 10 giờ cô phải về khách sạn, không thì Annie sẽ lo lắng lăm.

Tô Hi cùng Ôn Lệ Thâm bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng có một người châu Á và ba người ngoại quốc, độ tuổi đều khoảng từ 30-40 tuổi, mà bên cạnh họ là những cô gái trang điểm ăn mặc gợi cảm,  xinh đẹp. Trong đây Ôn Lệ Thâm là người trẻ tuổi nhất, Tô Hi lập tức cảm thấy có chút không thoải mái.

“Ôn. Đến rồi à.” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng dậy chào đón anh.

Cùng lúc những người còn lại đều đứng lên hoan nghênh họ, Tô Hi ngay lập tức cảm thấy địa vị của Ôn Lệ Thâm quả thực rất cao quý trong số họ.

Ôn Lệ Thâm khẽ gật đầu cười: “Ngồi đi! Chúc cho tối nay chúng ta sẽ chơi vui vẻ.” “Ôn, bạn đồng hành của cậu hôm nay xinh quá.” Một người đàn ông lập tức nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hi, Tô Hi liền vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng càng thêm bất an.

Cô không thích tình huống như này chút nào.

Lúc này, cánh tay Ôn Lệ Thâm đột nhiên vòng qua, thân mật luồn qua eo Tô Hi, giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn gái tôi.

Ngay lập tức ánh mắt người đàn ông nói năng bừa bãi lúc nãy hoảng sợ, lo lắng, anh ta nhanh chóng lơ đi, không dám có ý nghĩ gì khác bất kính với Tô Hi nữa.

Tô Hi xấu hổ đỏ cả mặt, ai là bạn gái anh ta chứ? Đừng nói lung tung.

“Nếu em say sóng thì có thể qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, anh với bạn anh chơi  một chút.” Ôn Lệ Thâm dịu dàng nói với Tô Hi.

Tô Hi vội lắc đầu: “Em không muốn nằm xuống, nằm xuống càng say.” “Vậy thì ngồi cạnh anh, chơi cùng anhl” Ôn Lệ Thâm nói xong, anh nắm tay cô đến bên vị trí của mình. Những cô gái khác lập tức chú ý tới thân phận cao quý của Ôn Lệ Thâm. Hơn nữa, anh còn vừa trẻ vừa đẹp trai, khí chất ngời ngời, chắc chắn anh là nhân tài kiệt xuất trong nhóm người này.

Vì vậy, một vài cô gái không an phận liền liếc mắt đưa tình, nhìn vào ánh mắt Ôn Lệ Thâm lộ rõ vẻ tán tỉnh, quyến rũ, đương nhiên họ cũng rất cẩn thận che giấu không cho người đồng hành của mình  phát hiện.

Tô Hi ngồi phía sau, Ôn Lệ Thâm cũng không giới thiệu với cô về những người bạn của mình. Lúc này đột nhiên một đám nam nhân mặc đồng phục vest màu vàng cung kính bước vào, còn có vài người vệ sĩ đang đứng ở cửa.

Tô Hi lập tức hoang mang. Mặc dù cô không cá cược nhưng những chuyện cá cược như này vốn dĩ có thể kích thích sự hưng phấn của mọi người. Tô Hi thực sự rất lo lắng cho Ôn Lệ Thâm, đang yên đang lành lại đi cá cược làm gì? Đám nam nhân kia đặt số tiền cược của họ vào từng cái đĩa tương ứng bên cạnh họ. Tô Hi tò mò nhìn, sau đó nói nhỏ với Ôn Lệ Thâm: “Những thẻ xu này tương  ứng với bao nhiêu tiền?” “4 tỷ! Ôn Lệ Thâm thản nhiên nói.

Tô Hi lập tức thở dài một hơi, nhìn chằm chằm anh: “Các người cược số tiền lớn vậy á?” Ôn Lệ Thâm quay đầu hỏi ngược lại cô: “Số này mà cô coi là lớn 4?” Lúc này, Tô Hi cảm thấy mình như một đứa trẻ không hiểu biết trước mặt anh, cô cắn môi, chun mũi: “Thế giới của người có tiền như các anh tôi không hiểu.” Ôn Lệ Thâm đột nhiên đưa tay lên xoa đầu cô như một vị trưởng bối: “Vậy thì ngoan ngoãn ngồi nhìn tôi nhé. Tối nay thăng thì số tiền này là của cô, còn thua  vẫn là tiền của tôi. Thế nào?” Tô Hi hít thở không thông: “Hả…” Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Tôi nói thật đây.” Tô Hi cũng không khách sáo nhướng mày nói: “Thật? Vậy được, tôi cổ vũ cho anhl” Quả thực cô chỉ muốn kích thích anh ta thêm một chút, hy vọng anh thắng, còn tiền cho hay không cô cũng không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play