Đối với Hứa An An, tối hôm qua cô ta ở nhà của Cố Thừa Tiêu cũng
không tệ, cô ta chỉ hơi thất vọng vì không thể thân mật hơn với anh.
“Mẹ! Thừa Tiêu nắm tay con, con nghĩ có lẽ anh ấy cũng có thích con.” Hứa An An đem động tác bắt lấy tay cô ta trên bàn ăn duy nhất một lần
của Cố Thừa Tiêu phóng đại lên.
“Thật không? Vậy thì tốt quá. Như vậy chứng tỏ Thừa Tiêu có ý với con đấy! Còn Tiểu Mục thì sao? Tiểu Mục có thích con không?”
Hứa An An nghĩ đến việc con trai xa lánh mình thì cảm thấy rất bát
lực. Cô ta cắn môi nói: “Con cũng không biết tại sao, Tiểu Mục nhìn con
như người xa lạ vậy. Con có lấy lòng, dỗ dành thế nào cũng vô dụng.” Hứa An An nói xong liền ngẳng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ có nghĩ là do năm
đó con không tự mình mang thai sinh thằng bé ra nên mới khiến cho thằng
bé xa lánh con như vậy không? Thằng bé ngược lại rất thân mật với Hứa
Tâm Duyệt.”
Lý Tịnh Nhã lập tức phản bác lại: “Con nói bậy gì đấy!
Thẳng bé là con của con, chỉ là mượn bụng của Hứa Tâm Duyệt sinh ra thôi. Có liên quan gì đến cô ta đâu chứ?”
*Nếu năm đó con đích thân sinh hạ Tiểu Mục thì có phải sẽ tốt hơn
không?” Hứa An An thở dài, con trai không nhận người mẹ này, cô ta thật
sự rất bắt lực.
“An An, mẹ chỉ không muốn để con phải trải qua cảm giác đau đớn khi
sinh con. Hơn nữa, phụ nữ một khi sinh con thì sẽ già đi nhanh chóng.
Hơn nữa, năm đó mẹ đã chắc rằng con sẽ được gả cho Cố Thừa Tiêu. Con có
thân hình chưa sinh con, đẹp hơn thân hình sau khi sinh con nhiều, dễ
chiếm lấy trái tim của đàn ông hơn, con biết chưa? “
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa An An không hiểu sao nóng bừng lên, cô gật đầu nói: “Con biết rồi.”
“Người đàn ông tốt như Cố Thừa Tiêu, không có bản lĩnh thì rất khó mà bắt lấy được.” Lý Tịnh Nhã nhìn cô con gái xinh đẹp, dáng người không
phì nhiêu, càng dễ nắm lấy Có Thừa Tiêu.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ có gắng hết sức nắm chắc cơ hội này.” Hứa
An An cũng rất tự tin, cô ta cho rằng bản thân chỗ nào cũng vô cùng hoàn hảo, đến lúc cô ta kết hôn với Cố Thừa Tiêu rồi thì anh nhát định sẽ
phát hiện được điểm tốt của cô ta.
“Nếu Hứa Tâm Duyệt dám có bắt kỳ ý nghĩ không tốt nào, mẹ sẽ cho cô
ta biết mặt.” Lý Tịnh Nhã không cho phép bất cứ ai phá hỏng việc đại sự
cả đời của con gái mình.
Huống hồ, cháu trai của bà ta là người thừa kế gia sản hàng tỷ vạn
của nhà họ Có, chỉ có con gái bà mới có thể ngồi vào vị trí Cố phu nhân, đạt được tất cả những thứ kia, những người phụ nữ khác có nghĩ cũng
đừng hòng nghĩ đến.
Lý Tịnh Nhã ra khỏi phòng con gái, quay lại phòng của mình thì nhìn
thấy chồng mình đang chỉnh lại tây trang, bà ta đi tới giúp chồng: “Đào
Dương, công ty gần đây thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Bà phải để An An gả vào nhà họ Cố càng sớm càng
tốt, như vậy tôi mới có thể nhờ Cố Thừa Tiêu giúp tôi trong làm ăn. Bây
giờ, trong tay cậu ấy có vài dự án lớn, tôi còn không dám mở miệng nói
với cậu ấy ấy chứ. ” Hứa Đào Dương vẻ mặt buồn bực nói.
“Tôi nhất định sẽ để An An nhanh chóng gả sang đó.
Chúng ta khó khăn lắm mới đi đến được ngày hôm nay, nhất định không
được để nhà họ Hứa suy vong.” Lý Tịnh Nhã đang nói thì đột nhiên nghĩ
đến điều gì đó, ánh mắt không khỏi loé lên sự lo sợ.
“Còn nửa tháng nửa là đến Tết Đoan Ngọ rồi, trong lòng tôi bắt đầu không yên rồi.” Lý Tịnh Nhã ôm ngực, có chút khó chịu.
Hứa Đạo Dương tức giận hừ một tiếng: “Đã bao nhiêu năm rồi, cho dù vợ chồng em trai tôi có bò ra khỏi âm phủ thì cũng chỉ còn là đống xương
mà thôi. Sợ gì chứ? Nếu thật sự có quả báo gì đó, thì máy năm này đã sớm có rồi.”
Lý Tịnh nhã thở phào, gượng cười nói: “Đúng vậy, làm gì có quả báo gì chứ, nhà họ Hứa vồn là của chúng ta mà.”
Trong mắt Hứa Đào Dương hiện lên một tia hung ác: “Nếu năm đó tôi
không làm như vậy, chúng ta sẽ không có sự thịnh vượng giàu có như ngày
hôm nay. Với số tiền mà tôi đã chiếm dùng của công ty năm đó, sớm đã bị
ông bố của tôi đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đâu đó rồi ấy chứ. “
Lý Tịnh Nhã lập tức trừng ông ta một cái: “Nếu không phải do ông tham lam, sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?”
Chuyện Hứa Đào Dương làm lúc trẻ cũng chỉ có thể nói giữa hai vợ
chồng với nhau. Ông ta bây giờ đi đến đâu chẳng phải là chủ tịch tập
đoàn Hứa thị người người kính nễể chứ?
“Thôi, bà lo chuyện hôn sự của An An với nhà họ Có ấy!
Tiểu Mục là cháu của chúng ta, việc An An gả sang đó cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng càng sớm càng tốt.”
“Không phải tôi đang lo đây sao!” Lý Tịnh Nhã cũng hy vọng chuyện tốt này sẽ mau chóng thành.
Buổi trưa, Hứa Tâm Duyệt cùng dì đi xem những căn nhà do trung tâm
bắt động sản giới thiệu, tìm được hai căn nhà khá ưng ý. Lúc về nhà ăn
cơm trưa, Hứa Tâm Duyệt nhận được điện thoại của công ty, một tháng nghỉ phép của cô bị rút ngắn, ngày mai cô phải đến công ty.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT