Lúc này, từ luồng sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa tủ, trong bóng tối mò mịt, cô mơ hồ cảm giác được khuôn mặt của người đàn ông đang cách mình rất gàn, hơi thở của anh nhàn nhạt phả lên má cô.

Chết mát thôi!

Càng lo lắng thì càng dễ mắc sai làm, Hứa Tâm Duyệt cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán sắp nhỏ xuống mắt, cô đưa tay lên muốn lau mồ hôi, nhưng lại đụng vào một cái móc áo, nhắc luôn cả móc áo lên, làm cả đồ và móc đều cùng rơi xuống dưới nền tủ.

Hơi thở của Hứa Tâm Duyệt như nghẹn lại, cô hít sâu một hơi theo bản năng.

Lúc này, hai cánh môi lạnh như băng chặn lấy môi cô, ngăn lại tiếng la giật mình cô suýt thốt ra.

Còn tay của anh thì nhanh chóng bắt lấy chiếc móc áo, ngăn cho nó không rơi xuống phát ra âm thanh Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mặt, chặn trên cánh môi mêm mại của cô là môi của anh…

Sợ chỉ vừa buông ra thì cô đã la lên, vậy nên người đàn ông rất tự giác tiếp tục chặn lấy môi cô, trong đôi đồng tử đen láy của anh ánh lên sự thích thú.

Hứa An An ở ngoài đi hết một vòng nhưng cô vẫn chưa tìm thấy Cố Thừa Tiêu, vậy nên cô ta lắm bẩm: “Thừa Tiêu đi đâu rồi chứ? Chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng làm việc?”

Vừa dút lời, Hứa An An liền gấp gáp chạy sang phòng làm việc tìm người.

Tiếng chân cô ta ngày càng xa, khoảng một phút sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng.

Mà trong tủ quần áo, người phụ nữ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đẩy mạnh người đàn ông đang hôn mình ra, cô mở cửa tủ thở dốc bước ra.



Người đàn ông lướt qua một dãy áo sơ mi trắng, tuỳ tay lấy ra một chiếc, tao nhã mặc vào, chậm rãi cài lại cúc.

“Sao anh có thể làm như vậy chứ?” Hứa Tâm Duyệt vừa chà mạnh đôi môi của mình, vừa trừng mắt nhìn người đàn ông đã chiếm tiện nghi của cô.

“Tôi giúp cô vậy mà cô không cảm ơn tôi, còn dám chỉ trích tôi à?” Cố Thừa Tiêu mặc một chiếc áo sơ mí trắng, dưới ánh đèn pha lê càng toát lên vẻ cắm dục mê người.

Nhưng mà kẻ khốn nạn sỗ sàng với cô ban nãy là ai hả?

Cấm dục chỉ là vẻ ngoài của anh thôi, thực chất anh là một tên khốn.

Hứa Tâm Duyệt nghĩ lại lúc ban nấy, nếu như móc áo rơi xuống thì cô nhất định sẽ bị Hứa An Nam phát hiện.

Nhưng người đàn ông này lại hôn cô để cứu cô khỏi tình cảnh nguy hiểm, thế thì bảo cô cảm ơn anh kiểu gì chứ?

Đây là nụ hôn đầu mà cô giữ gìn suốt 24 năm, lại cứ như vậy bị người đàn ông này cướp đi.

Cố Thừa Tiêu nhìn người con gái xinh đẹp đang đỏ ưng mặt dưới ánh đèn, ánh mắt thoáng qua vài nét thất thần, đồng thời anh lại một lần nữa bực bội vì hành vi mắt đi lý trí vừa rồi của mình.

Chuyện gì vậy chứ? Gặp phải người phụ nữ này, sự bình tĩnh và tỉnh táo của anh đi đâu hết rồi chứ? Ngay cả sự tự chủ cũng giảm sút, người phụ nữ này có sức hút đến vậy sao?



Khiến cho con trai anh không rời cô nửa bước, ngay cả anh cũng… cũng không nhịn được muốn trêu chọc cô.

Cố Thừa Tiêu không nói một lời, ánh mắt âm trầm bước ra khỏi phòng, để lại Hứa Tâm Duyệt ở đó tức đến nghiên răng.

Hứa An An đương nhiên không tìm thấy Cố Thừa Tiêu trong phòng làm việc, khi cô ta từ phòng làm việc trên lầu hai đi ra thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng từ trên lầu bước xuống.

Anh lại thay quần áo rồi, nhưng mà, anh mặc gì trông cũng vô cùng đẹp mắt.

Hứa An An cười hỏi: “Thừa Tiêu, anh ở đâu vậy, tôi tìm anh nãy giờ.”

“Tầng thượng.” Có Thừa Tiêu tuỳ tiện trả lời.

Hứa An An không khỏi cảm thấy buồn bực, cô ta vậy mà lại không nghĩ đến việc anh lên tầng thượng, xem ra cô ta lại lãng phí một cơ hội tiêp cận với anh rồi.

Ở tầng dưới, Hồng Mỹ San chơi với cháu trai của mình, trên mặt đầy ý cười, trông thế nào cũng thấy bà đang rất Vui Vẻ.

“Bà nội, muộn rồi, đã đến giờ bà với dì Hứa phải về ngủ rồi.” Cậu nhóc nhìn thầy Hứa An An đi cùng daddy xuống lầu liền nói.

Hồng Mỹ San chơi với cháu trai quên mắt thời gian lúc nào không hay, lúc này mới liếc nhìn đồng hồ trên tường nói: “Mới đó đã 9 giờ rồi à, phải về thôi.”

“Di, cháu rất muốn chơi với Tiểu Mục một chút nữa, không biết cháu có thể ở lại đây một đêm không ạ?” Hứa An An nhìn về phía Cố Thừa Tiêu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play