Đáng thương cho La Mẫn đen đủi, phải ngồi giữa cặp cha cảm này, cô cảm thấy băng tuyết ngập trời.

Điều đáng thương hon là, ngay cả quyền chen vào làm dịu bầu không khí cũng không có! Chỉ sợ nhỡ may động phải ngòi phát nổ của ông chủ.

Quãng đường nửa tiếng chiến tranh lạnh thẳng đến công ty, khoảnh khắc xuống xe, La Mẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc cúi đầu, ánh mắt phức tạp của Có Thừa Tiêu nhìn con trai, mặc dù tức giận, nhưng lúc cậu nhóc bước vào thang máy anh vẫn đưa bàn tay thon dài giúp cậu chắn ở cửa.

La Mẫn chịu đựng qua thời gian mười giây thang máy này, khi ra khỏi thang máy, cô ta vội vàng nói: “Ông chủ, tôi về văn phòng trước.”

La Mẫn vừa đi, Cố Thừa Tiêu nói với cậu nhóc bên cạnh: “Theo daddy vào phòng làm việc.”

Cậu nhóc cũng không dám không nghe, giống như một chiếc đuôi nhỏ theo sau Cố Thừa Tiêu.

Trên sô pha, hai cha con tiếp tục nhìn nhau, Có Thừa Tiêu nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mọi sự tức giận cũng không bằng sự an tâm trong lòng anh lúc này.

Chỉ cần con trai không xảy ra chuyện gì, cho dù nghịch ngợm thêm một chút, anh cũng không thật sự tức giận.

“Lần sau không được như vậy nữa, sau này không được phép chạy lung tung, không được phép gặp lại cô ta.”

Giọng nói Cố Thừa Tiêu giống như ra lệnh.

Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc thay đổi, biểu thị không đồng ý.

Cố Thừa Tiêu cắn môi mỏng, sao vậy?



Một người phụ nữ bên ngoài còn vượt qua cả vị trí của anh trong lòng con trai rồi sao?

“Nói cho daddy, trên người cô ta có gì thu hút con đến vậy?”

Có Thừa Tiêu muốn nghe con trai nói thật.

Cậu nhóc chớp mắt suy nghĩ: “Con thích chị ấy.”

Không vì sao cả.

Có Thừa Tiêu thầm bắt lực, chẳng lẽ người phụ nữ này là tình nhân kiếp trước của con trai hay sao?

“Thích người khác, con cũng cần phải có bản lĩnh, bản thân con còn chưa cai sữa, thích cô ta có tác dụng gì?”

Có Thừa Tiêu tức giận châm biếm cậu.

Cậu nhóc nghe vậy, chu miệng: “Daddy không cưới chị Ấy, lớn lên con sẽ cưới chị ấy.”

Có Thừa Tiêu tức giận suýt chút nữa đau tim, điều này sao có thể?

Anh lập tức đập bàn: “Cố Dĩ Mục, có phải con muốn chọc tức daddy không, thật sự cho rằng daddy sẽ không đánh con hay sao?”

Có Dĩ Mục chu miệng: “Daddy chỉ biết bắt nạt người khác.”



“Con là con trai daddy, daddy có quyền quản con.”

Có Thừa Tiêu đang nói, thì điện thoại bên cạnh vang lên, anh liếc nhìn, cầm lên nhấc máy và đi về phía cửa sổ lớn.

“Alol”

“Ngày mai tôi về, dẫn theo con nuôi của tôi đến đón tôi đi!”

Một giọng nói trong sáng của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.

“Quay phim xong rồi sao?”

“Sân bay sáu rưỡi tối mai, nhớ đến đón tôi nha!”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói xong, hỏi: “Để tôi nghe giọng con trai nuôi của tôi nào.”

Cố Thừa Tiêu cầm điện thoại, đưa đến trước mặt đứa nhỏ ấm ức trên sô pha: “Ba nuôi của con.”

Cậu nhóc lập tức vui mừng nhận lấy, nép vào góc sô pha, câu đầu tiên là mách lẻo.

*Ba nuôi, daddy con bắt nạt con, daddy muốn đánh con.”

“Cái gì, cậu ta nỡ đánh con sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play