Nhưng bà cụ đó ngoan cố không nghe, tiếp tục đẩy những nhân viên đang chấp hành pháp luật phía trước, bỗng nhiên ở bên cạnh có một cụ già cực kỳ liều lĩnh, ông đột nhiên cướp gậy trong tay người nhân viên thi hành công vụ, hướng lên chỗ người nhân viên đó thử mở một lối vào.
Nhân viên chấp hành pháp luật lập tức cướp lại, hơn nữa cũng bởi vì
tâm tình tích tụ đã lâu, thủ đoạn có chút bạo lực, những cụ già bên cạnh đều đi qua giúp đỡ, Hứa Tâm Duyệt đứng ở khu giằng co, không ngờ rằng
sẽ xảy ra chuyện vũ lực như vậy, mà bà ngoại cũng trở thành một trong số người giúp đỡ đó.
Tình thế có chút nghiêm trọng, dưới tình hình như vậy, đám người dùng gậy áp chế tự nhiên sẽ xuất hiện các loại ngộ thương.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy chỗ bà ngoại đứng có một người đàn ông tức
giận cm gậy đi tới, cô sợ tới mức trái tim thắt chặt, vội vàng chạy đến
ôm chặt bà ngoại: “Bà ngoại, cẩn thận.”
Người đàn ông không nghĩ đến đằng sau có một bà lão, cây gậy sắt
không khách khí đánh về phía đầu Hứa Tâm Duyệt, Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm
thấy đầu óc trống rỗng, tai cô vang lên tiếng ù ù, âm thanh cãi vã xung
quanh xa dần, một mảng đen bao quanh.
“Tâm Duyệt…” Bà cụ cũng không ngờ sẽ ngộ thương đến cháu gái, sợ đến mức vội vàng tới giúp cô.
Còn cô cũng không chống đỡ được nữa, những người xung quanh đều không nghĩ đến việc đánh người, ngược lại bị dọa sợ tới mức lùi về sau vài
bước, bà cụ không giữ được Hứa Tâm Duyệt, hai người khác chạy đến cùng
giúp đỡ cô nằm xuống.
Hứa Tâm Duyệt bị cây gậy đánh làm cho ngắt xỉu.
Một số người bên cạnh hiểu chuyện, vội vàng cầm điện thoại lên chụp
lại hình ảnh Hứa Tâm Duyệt ngắt xỉu, tiếp đó sẽ tố cáo những người chấp
hành pháp luật này dùng vũ lực.
Thậm chí còn chụp rõ ràng khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tâm Duyệt.
Mà người đàn ông đứng không xa, thấy hét tắt cả những chuyện ngoài ý
muốn này xảy ra, thậm chí trái tim anh có chút căng thẳng khó giải
thích, anh không tự chủ đẩy đám người đằng trước, thân hình thon dài
hướng về phía cô.
Nhìn thấy cô nằm hôn mê bắt tỉnh trên mặt đất, bà cụ bên cạnh ôm cô
vội vàng cầu cứu sự giúp đỡ, nhưng không có ai ở đây giúp cô lúc này,
bởi vì mọi người đều lớn tuổi, không có sức lực gì.
Cố Thừa Tiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch ngắt xỉu của cô gái, anh cúi
xuống nói với bà cụ: “Bà à, để tôi đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện!”
Bà cụ nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng: “Cảm ơn cậu, cảm ơn chàng trai trẻ, mau đưa cháu gái ta đến
bệnh viện đi! Nó không thể xảy ra chuyện gì được.”
Có Thừa Tiêu đưa tay ra bề Hứa Tâm Duyệt lên, mà bên cạnh vẫn có
người đang chụp ảnh, nhưng anh không quan tâm những chuyện này, chân bà
cụ không khỏe, bà vội vàng nói: “Chàng trai trẻ, cậu nhất định phải đưa
cháu gái tôi đến bệnh viện!”
“Bà yên tâm, cứ về nhà trước đi, tôi sẽ liên lạc với bà.”
Cố Thừa Tiêu cũng không biết người phụ nữ trong lòng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, ban nãy chiếc gậy sắt vung lên cũng không nhẹ.
Trải có sự việc lần này, có một số cụ già vẫn tiếp tục, còn một sô mệt mỏi trở vê vê nhà.
Vệ sĩ đang đợi Cô Thừa Tiêu, ngược lại không nghĩ rằng ông chủ ôm một người phụ nữ, vội vàng đi về phía bên này.
Anh ta nhanh chóng lên trước kéo cửa xe, nghe thấy giọng nói Có Thừa Tiêu: “Lập tức đến bệnh viện gần nhát.”
Vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe, tra cứu địa chỉ của bệnh viện gần nhất, trực tiếp đến đó.
Cửa kính ngăn cách hết những âm thanh ầm ï bên ngoài, trong khoang xe yên tĩnh, khuôn mặt trắng bệnh của Hứa Tâm Duyệt dựa sát vào trong lòng Cố Thừa Tiêu, mắt đi ý thức.
Cố Thừa Tiêu cúi đầu, nhìn khuôn mặt hôn mê của cô gái, nét mặt vậy
mà lại cho anh cảm giác quen thuộc, đó là đên từ khuôn mặt của con trai
anh.
Có Thừa Tiêu đột nhiên cong khóe miệng, giễu cợt người phụ nữ đang ngắt xỉu một câu: “Cô góp vui cái gì?”
Ôm thân thể cô gái yếu ớt giống như không xương, ở trong lòng anh nhẹ bẫng như nước, thậm trí trên thân thể cô còn truyền đến một mùi hương
quýt nhẹ, ở khoảng cách gần, phả vào giữa hơi thở của anh.
Cố Thừa Tiêu nhíu mày, trong lòng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, lúc này
vệ sĩ nhanh chóng rẽ vào một con đường đến bệnh viện, dừng lại trước
cửa.
Anh ta cấp tốc xuống xe, mở cửa muốn đưa tay ra bề Hứa Tâm Duyệt,
nhưng chỉ nghe thấy giọng nói trầm tháp của người đàn ông vang lên: “Để
tôi.”
Thân thể của Hứa Tâm Duyệt được người đàn ông ôm ngang, bước chân
vững vàng bước vào trong đại sảnh, hơn nữa các y tá cũng lập tức dẫn
đường để anh đưa người vào phòng cấp cứu.
Hứa Tâm Duyệt chỉ là ngất xỉu, não bộ có một mảng tụ máu nhưng chưa
vỡ ra, bác sĩ lập tức truyền dịch, tiến hành điều trị và hồi sức cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT