Lý Tịnh Nhã phản ứng nhanh chóng, bà ta vội vàng đứng dậy mỉm cười, giả bộ kinh ngạc nói: “Tâm Duyệt, sao cháu lại ở đây?”

Hồng Mỹ San ngây người, hiếu kỳ hỏi: “Từ phu nhân, bà quen vị tiểu thư này sao?”

Lý Tịnh Nhã nắm tay Hứa Tâm Duyệt, đưa cô đến trước mặt Hồng Mỹ San: “Cố phu nhân, ngại quá, cháu gái của tôi không hiểu chuyện chạy lung tung, là chúng tôi dạy bảo không tốt.”

“Cháu gái của bà sao?” Hồng Mỹ San lần nữa kinh ngạc.

Hứa Tâm Duyệt sớm đã hoảng sợ rồi, thậm chí cô còn cảm thấy sự phẫn nộ của Hứa An An, cô cũng không biết tại sao, đúng lúc này cô cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt nhìn cô chằm chằm, mãnh liệt đến mức khiến cô không thể không ngắng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi mắt ấy.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, khuôn mặt tuần tú, tao nhã bất phàm.

Cô kinh ngạc quan sát, lại nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh đang vui mừng cười với cô, cô thầm sửng sốt, chẳng lẽ người đàn ông này là ba của cậu nhóc sao?

“Đúng vậy, con bé là con gái của em trai chồng tôi, cũng không biết tại sao lại chạy đến đây.”

Lý Tĩnh Nhã quay đầu, ánh mắt mỉm cười rõ ràng giống như một cây đao đang nhìn chằm chằm lên mặt của Hứa Tâm Duyệt.

Hứa Tâm Duyệt lúc này mới phản ứng lại, mỉm cười nói với những người ở đây: “Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”



“Chị gái xinh đẹp, chị đừng đi có được không?”

Cậu nhóc lập tức thỉnh cầu, sau đó còn cực kỳ nỗ lực chèo lên chiếc ghế cho trẻ con, nhanh chóng đến bên cạnh chân Hứa Tâm Duyệt, đưa cánh tay bụ bẫm ôm chặt chân q€2G SE 3 3612 59230 0PE Noi d2 ĐỰNG soi Vệ” NO AM: cô, ngâng đâu lên câu xin: “Chị đừng đi, ở lại đây ăn cơm đi mà.”

Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây đều cảm thấy kỳ quái, Hứa Tâm Duyệt quen với Cố Dĩ Mục từ lúc nào?

Một màn này khiến Hứa An An sắp tức đến mức đau tim, cô ta lấy lòng cả nửa ngày trời, đứa con ruột này đối với cô ta vẫn lạnh nhạt, mà Hứa Tâm Duyệt vừa xuất hiện, con trai cô ta lại ôm chân người ta không buông, đây là chuyện gì?

Điều này khiến mặt mũi của người mẹ ruột như cô vứt đi đâu?

*Cố Dĩ Mục, buông tay.”

Một giọng nói nghiêm khắc trách mắng của người đàn ông vang lên, khuôn mặt tuần tú của Cố Thừa Tiêu không khỏi nhìn con trai chằm chằm.

“Con không muốn, con muốn chị gái xinh đẹp ở lại đây ăn cơm.” Cậu nhóc nói xong lại siết chặt tay, sợ ba đến kéo mình ra.

“Tiểu Mục, cháu như này là rất bất lịch sự, cháu buông chân chị gái này ra trước có được không? À không, Tiểu Mục cháu không được gọi là chị, nên gọi là dì.”

Hồng Mỹ San mỉm cười đứng dậy, đối với Hứa Tâm Duyệt cũng rất thân thiện.



Ngược lại người đàn ông bên cạnh nhướng mày, không hài lòng để con trai nhận người dì này, dù sao chuyện gì của cô anh cũng đều biết.

Điều nực cười là người phụ nữ này vậy mà lại không nhận ra anh?

Hứa Tâm Duyệt thật sự là không nhận ra, tối hôm đó cô say đến mức đầu óc quay cuồng, nhìn người đều là hai tầng bóng dáng, cho nên không thể hy vọng cô sẽ nhận ra người đàn ông này.

Hứa An An nhìn Hồng Mỹ San cũng làm thân, cô ta cảm thấy không thẻ giữ Hứa Tâm Duyệt ở lại đây.

Cô ta đứng dậy đến chỗ Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tâm Duyệt, không phải là em đi chăm sóc bà ngoại sao?

Sao lại có thời gian đến đây?” Ánh mắt hàm chứa ý cười, nhưng trong nụ cười lại biểu thị sự cảnh cáo rõ ràng.

Người khác nhìn không ra nhưng Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn là biết, Hứa An An đây là đang tìm lý do để cô thoát thân! Đúng lúc, Hứa Tâm Duyệt cũng không biết làm thế nào với cảnh tượng ngại ngùng này, cô vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi phải đi chăm sóc cho bà ngoại.”

Nói xong cô cúi đầu nói với cậu nhóc: “Bạn nhỏ này, ngại quá, chị không thể ở lại đây, chị phải về nhà, buông chị ra có được không nào?”

Cậu nhóc đôi mắt ngắn nước, lộ ra vẻ mát mát chỉ đành buông tay ra, Hồng Mỹ San bế cậu lên giữ Hứa Tâm Duyệt lại: “Hứa tiểu thư, ở lại ăn bữa trưa rồi hãng đi! Dù sao chúng ta đều là người một nhà!”

Người một nhà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play