Đứng ở nơi quen thuộc này, rất nhiều sự việc trong quá khứ như thủy
triều ào ào hiện lên trong đầu cô. Đây là nơi mà cô đã phải gánh chịu
nỗi đau đớn nhất cuộc đời mình, nỗi đau khi sinh nở. Cô ở đây đau đớn
vật vã một ngày.
một đêm, xung quanh toàn là những người xa lạ, cô vẫn nhớ như in
tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng khóc rất vang, những người xung quanh đều
vui vẻ chúc mừng.
Và cô cũng nhớ, lúc đó không biết vì sao cô cũng đã vui mừng đến phát khóc, đó là giây phút một sinh mệnh thiêng liêng đến với thế giới này
và đó cũng là giây phút cô phải tạm biệt đứa trẻ đã từng nằm trong bụng
cô.
Lúc đó, cô chịu đựng cơn đau, có ngắng đầu lên, lén lút ngắm nhìn đứa trẻ, bác sĩ quấn đứa bé trong chiếc khăn mềm, cô nghe thấy bác sĩ khen
đứa trẻ rất xinh xắn đáng yêu.
Cô chỉ kịp nhìn sơ qua thì đứa nhỏ đã bị ôm đi mắt, cả đời này đứa nhỏ cũng không còn liên quan gì đến cô.
Dù cô chỉ là công cụ đẻ thuê nhưng đó là đứa bé được cô thai nghén
trong 10 tháng liền, cô cũng có tình cảm vô cùng sâu đậm với đứa trẻ.
Hứa Tâm Duyệt cắn môi, khao khát nhìn về phía cánh cổng được canh gác chặt chẽ, tưởng tượng liệu cô có thể lại nhìn thấy đứa bé không, dù chỉ là một cái nhìn từ xa cũng được.
Đó là con của đại thiếu gia nhà họ Cố, người đàn ông mà cô chưa từng
thấy mặt cũng chưa từng nói chuyện, thật nực cười khi anh ta lại là cha
của đứa trẻ còn chị họ của cô lại là mẹ của đứa trẻ.
Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Cố đã hôn mê bát tỉnh trong một vụ tai
nạn xe hơi cách đây 5 năm, nhà họ Cố vì muốn có huyết mạch đời sau nên
đã tìm một cô gái xuất sắc làm người đẻ con cho anh, mà người đó chính
là chị họ của cô, Hứa An An.
Mà người mang thai hộ lại là cô, lúc đó cô đang cần tiền gấp để chữa
bệnh cho bà ngoại nên đã đồng ý ký một phần thỏa thuận, thật là một
chuyện hỗn loạn lại buồn cười biết chừng nào.
Hứa Tâm Duyệt bất giác ngây người ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng
rốt cuộc cô cũng không có may mắn đợi nhìn thấy được tiểu thiếu gia nhà
họ Có. Bốn năm trước, sau khi cô ra nước ngoài, cô cũng không nghe được
tin tức nào từ nhà họ Cố nữa, cô cũng không biết sau này vị đại thiếu
gia kia có tỉnh lại không.
Nhà họ Hứa sớm đã không có chỗ cho cô, từ sau khi ba mẹ qua đời, cô
liền bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, mọi việc trong nhà họ Hứa đều không
liên quan gì đến cô.
Cô cũng không thèm ở đó nhìn sắc mặt của hai mẹ con kia, bây giờ cô
đã tự mình lập được một số thành tựu trong giới thời trang rồi, nuôi cả
nhà bà ngoại cũng không có vấn đề gì.
Hứa Tâm Duyệt thở dài, lơ đãng bước đến đường cho người đi bộ ở bên
cạnh, cô nhất thời không nhìn rõ vừa rồi đèn vẫn còn xanh, nhưng đột
nhiên lại chuyển sang màu đỏ, cô vừa bước được vài bước đã nghe thấy
tiếng xe phanh gắp lại.
Tiếng “kít” cọ xát mặt đất và một loạt tiếng còi xe dồn dập khiến Hứa Tâm Duyệt bị doạ cho chết sững tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe Bentley vô cùng ngầu phanh lại cách chỗ cô chỉ chưa đầy nửa mét, cô vội vàng lui về sau, hoảng hốt nhìn vào bên
trong xe.
Người tài xế đang trừng cô một cái qua tắm cửa kính, dường như vẫn có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, trên ghế sau, khuôn mặt tuần tú của một người đàn ông cũng đang trầm xuống.
“Đại thiếu gia, ngài không sao chứ?” Tài xế quay đầu lại, lo lắng hỏi.
“Không sao, đi thôi!” Giọng nam trầm thấp vang lên, cách qua tấm kính chống nhìn trộm màu tối ở băng ghế sau, ánh mắt của người đàn ông nhìn
lướt qua người phụ nữ vừa vượt đèn đỏ kia, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô,
đôi mắt lưu ly sâu thẳm của người đàn ông đột nhiên co lại.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng anh lại cảm giác khuôn mặt ấy có
một cảm giác rất quen thuộc, nhưng anh không biết sự quen thuộc chết
tiệt đến từ đâu.
Chiếc Bentley màu đen chằm chậm chạy về phía cổng bệnh viện.
Hứa Tâm Duyệt vỗ ngực, cô không dám thơ thần nữa đâu, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.
Bây giờ cô không muốn bản thân xảy ra chuyện gì đâu, vì cô sắp trở
thành phù dâu của người chị em tốt của mình, cô không muốn bỏ lỡ buổi
hôn lễ này.
Hứa Tâm Duyệt bắt một chiếc taxi khác, chiếc xe đi ngang qua một
trung tâm mua sắm sầm uất có rất nhiều biển quảng cáo, cô cũng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở trên một tắm biển quảng cáo.
Hứa An An.
Cô ta bây giờ đã là nữ minh tinh hàng đầu, xuất thân từ nhà họ Hứa đã giúp cho cô ta lăn lộn được trong giới giải trí, chỉ trong vài năm đã
lên đến vị trí hàng đầu.
Trong tâm trí của Hứa Tâm Duyệt, cô vẫn nhớ như in dáng vẻ vênh váo
tự đắc , đầy chế giễu của cô ta lúc nhìn cô đang yếu ớt ở trung tâm ở
cữ.
“Hứa Tâm Duyệt, có thể sinh con cho tôi và Cố Thừa Tiêu là điều may mắn nhát đời này của cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT