Trong văn phòng trụ sở chính của một công ty từ thiện nỗi tiếng, một
người đàn ông xấp xỉ 50 tuổi đang ngồi trong văn phòng của mình, bắt đầu một ngày xử lý hồ sơ. Là người đứng đầu tổ chức từ thiện, công việc của Cố Minh Phàm luôn đều đặn.
Ông là một nhà lãnh đạo tốt trong só các nhân viên, và là một người
nồi tiếng trong giới từ thiện, rất được mọi người kính trọng.
Cố Minh Phàm lấy ra một phần tư liệu mới được gửi đến, là một tập
đoàn y tế có ý định hợp tác từ thiện với công ty của ông. Mà điều khiến
Có Minh Phàm cảm thấy kinh ngạc là tập đoàn y tế này là một đế chế y tế
có thể gây chắn động toàn thế giới. Tại sao một tập đoàn lớn như vậy lại muốn hợp tác với công ty của họ? Ông nghĩ sao cũng không thể tìm ra lý
do cho điều này.
Ba ngày sau, ba mẹ nuôi Nghê Sơ Tuyết liền đặt vé máy bay trở về
nước, mà Mị Lạp thực sự chọn ở lại, Cố Minh Phàm sở hữu một phòng trọ
trong trung tâm thành phó, sửa chữa lại cho Nghê Sơ Tuyết cùng Mị Lạp ở
cùng nhau.
Nghê Sơ Tuyết không còn cách nào nói ra tình cảnh hiện tại của cô và
Mị Lạp, cho nên, cô cũng không có cự tuyệt ba mình, bởi vì ở trong mắt
ông, Mị Lạp cũng là một đại ân nhân, đời này đều cảm tạ trong lòng.
Nghê Sơ Tuyết cũng nẻ tình bản thân từ nhỏ được ba mẹ nuôi hết lòng
chiếu có, mặc dù Mị Lạp hơi quá đáng, cô cũng chọn yên lặng đồng ý.
Mị Lạp thấy ba mẹ trở về, mà cô ta nghĩ đứng ở bên cạnh Nghê Sơ
Tuyết, là có thể cản trở tình cảm của cô và Hạng Bạc Hàn, trong mắt của
Mị Lạp, cô ta hy vọng xuất hiện hai kết quả.
Thứ nhất, cô ta có thể thay thế được Nghê Sơ Tuyết chiếm lấy tình cảm Hạng Bạc Hàn, thứ hai, cho dù không thể đạt được cảm tình của Hạng Bạc
Hàn, cũng phải phá hỏng tình cảm của Nghê Sơ Tuyết cùng anh, cô tuyệt
đối không cho phép tương lai Nghê Sơ Tuyết so với cô ta tốt hơn được.
Nếu như cô gả cho Hạng Bạc Hàn, đâu chỉ là tốt không, nhất định chính là may mắn một đời, mấy đời vinh hoa phú quý hưởng thụ bắt tận! Cho
nên, cô ta làm sao có thể cho phép một người chỗ nào cũng thua kém coo
ta như vậy, trải qua cuộc sống tốt đẹp như thế?
Nhà họ Hạng.
Cuối thu thời tiết làm người ta vô cùng thoải mái, mà hôn lễ liền quyết định chọn tổ chức ở cuối tháng này.
Từ bây giờ, còn có nửa tháng, mọi thứ đều chuẩn bị thuận lợi, Hạng
gia chủ chính là tiền không thiếu, tiền đúng lúc đúng chỗ, mọi thứ đều
hoàn mỹ.
Mà ở nhà chờ trở thành cô dâu tương lai – Tưởng Hân Vy cũng buông
xuống công việc, bắt đầu nghỉ ngơi, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ dành thời
gian để vẽ, bởi vì cô hiện tại cảm thấy tràn đầy cảm hứng, trong lòng
lãng mạn lại ngọt ngào, làm cô thiết kế cũng linh động.
Người trong họ Hạng Kình Hạo cũng nhao nhao từ nước ngoài đã trở về,
anh có một em họ đẹp trai, Hạng Uy Vũ, là ứng cử viên phù rễ lần này.
Lúc xế chiều hôm nay Tưởng Hân Vy rảnh rỗi, hẹn chị em tốt Hứa Tâm Duyệt đi uống cà phê, cô đã tới trước chờ trong quán cà phê.
Một chiếc taxi trên đoạn đường ở trung tâm thành phố sầm uất, ngồi ở
đằng sau, một cô gái suy nghĩ ngẳẩn người, cũng không gắp không phiền,
cô dựa ở đằng sau, lộ ra cửa sổ xe nhìn ngoài cửa xe đoạn đường phồn
hoa, cô không yên lòng.
Đúng lúc này, trong một chiếc xe bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, một
đứa nhỏ đáng yêu đang chán nản nằm ở trước cửa sổ, khoảng ba bốn tuổi,
khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo, dường như không máy vui vẻ bị kẹt ở chỗ này.
Ánh mắt Hứa Tâm Duyệt, dừng ở trên mặt của đứa bé kia, trái tim của cô như bị bóp chặt.
Bồn năm trước xuất ngoại, bốn năm sau cô đã trở về.
Ở thành phố này, trên người cô đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoại trừ
người nhà cùng ba mẹ, còn có một bí mật chôn sâu ở trong nội tâm.
Cô nhớ đến đứa bé hiện tại kia, chắc cũng bốn tuổi rồi, hẳn phải rất
đáng yêu! Nếu như có thể, cô thật sự muốn nhìn một chút hình dạng đứa bé kia thế nào.
Nhưng suy nghĩ liền chuyển, cô phải buông bỏ ý nghĩ như vậy, đứa bé kia, đã định trước cả đời cô cũng sẽ không thẻ gặp lại.
Lúc này, đoàn xe hàng dài cuối cùng cũng thông, taxi lái về phía tiệm cà phê.
Trong căn hộ, Nghê Sơ Tuyết ở nhà cũng ít đi ra ngoài, Mị Lạp ngược
lại là cũng không có việc gì đi dạo phó, thỉnh thoảng mang theo một đống quần áo hàng hiệu trở về, có thể nói, xài tiền như nước.
Rốt cục, tiền Mị Lạp, tốn cũng không ít, cô ta tuy là nhịn hai ngày, nhưng bản tính mua sắm điên cuồng của cô ta vẫn còn đó.
Ban đêm, cô ta ngủ một chút, cảm giác không có gì hứng thứ, muốn đi ra ngoài lượn một vòng.
Cô ta đẩy cửa đi ra, thấy Nghê Sơ Tuyết đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, cô ta cắn môi, vẫn là qua mở miệng nói.
*Có tiền không? Cho tôi mượn ít tiền dùng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT