Nghê Sơ Tuyết cong môi mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ!”

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn sau khi thấy cô bước vào phòng, anh mới cùng trợ lý bước vào phòng mình.

Nghê Sơ Tuyết đứng trong căn phòng xa hoa, cánh cửa sổ tự động mở ra, khung cảnh đêm của toàn thành phố A xuất hiện trước mắt, Nghê Sơ Tuyết kinh ngạc bước đến trước cửa sổ.

Nhìn thành phó xa lại nhưng lại có cảm giác quen thuộc này, giống như được trở về với vòng ôm của ba mẹ.

Nghê Sơ Tuyết nhìn ánh đèn của những ngôi nhà đằng kia, sống mũi cay cay, nước mắt lưng lòng, nghĩ đến hai mươi năm trước cô được sinh ra ở đây, cô liền cảm thấy.

một loại bi thương.

Nghê Sơ Tuyết ngòi trên sô pha trước cửa sổ, ngây người một lúc mới tỉnh lại, trời đã càng tối hơn, cô thu dọn lại quần áo, Hạng Bạc Hàn thu xếp cho cô ở đây mười ngày, cho nên cô tạm thời sẽ ở đây.

Nghê Sơ Tuyết tắm xong, ngồi trên giường cầm ipab lên, lấy ra địa chỉ của cô nhi viện bắt đầu tìm kiếm trên bản đồ.

Sáng sớm ngày mai, cô phải đến cô nhi viện đó xem xem, nếu như có thể tra ra được tin tức mà ba mẹ ruột của cô để lại, vậy thì việc tìm người nhà sẽ càng dễ dàng hon.

Khoảng mười một giờ tối.



Tưởng Hân Vy làm việc đến tận bây giờ, hơn nữa bên cạnh cô, Hạng Kình Hạo đang cực kỳ kiên nhẫn đợi, đa số thời gian anh đều chống cằm ngắm nhìn cô.

Tưởng Hân Vy cũng rất đau lòng, đuổi thế nào anh cũng không đi, hơn nữa công việc của cô đang đến giai đoạn căng thẳng.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể để anh ấm ức cùng cô tăng ca mỗi ngày.

Tưởng Hân Vy nhìn thời gian đã là mười rưỡi, cô bỏ thước đo trong tay mình xuống, nói với người đàn ông trên ghê sô pha: “Chúng ta về đi! Tối nay em không ở khách sạn nữa, em về nhà một chuyến.”

“Sao vậy? Em định về nhà tăng ca à?” Hạng Kình Hạo lập tức lên tiếng suy đoán.

Tưởng Hân Vy mỉm cười: “Em cũng mệt rồi, chỉ là muốn về nhà thu xếp lại đồ diễn, em sẽ ngủ sớm thôi.”

Hàng Kình Hạo mới không tin cô,, nhất định là cô trốn về nhà trộm thức đêm tăng ca.

“Không được thức đêm làm việc, sức khỏe quan trọng hơn.”

Anh vươn tay ôm lấy eo cô, bá đạo ra lệnh.

Tưởng Hân Vy trong lòng ngọt ngào, cô gật đầu: “Được!

Em nhất định sẽ ngủ thật sớm.”



Hạng Kình Hạo cúi xuống hôn lên mái tóc cô, thân mật nắm tay cô ra ngoài.

Bây giờ là khoảng thời gian ân ái của họ, thật sự là không phân biệt thời gian địa điểm, khiến cho mọi người trong công ty cảm thấy ghen tị lại vừa ngưỡng mộ.

Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy về nhà an toàn xong, anh lái thẳng xe đến khách sạn Hạng Bạc Hàn ở, vừa đúng Hạng Kình Hạo bây giờ cũng ở đó.

Trời tối rồi nên Hạng Kình Hạo cũng không có quấy rầy chú nhỏ, sáng sớm hẹn anh ăn sáng sau!

Sáng sớm.

Ngoài cửa sổ vẫn còn lớp sương mờ nhưng Nghê Sơ Tuyết đã dậy rồi, cô gấp lại chăn màn và dọn dẹp phòng, nghĩ đến điều gì đó, cô cầm tờ giấy trên bàn lên, viết một mẫu giấy rồi cầm ra ngoài.

Cô đưa cho nhân viên quầy lễ tân, để cô ấy đưa cho khách phòng 8018, Nghê Sơ Tuyết đeo balo bước ra khỏi khách sạn, bước đi trong ánh nắng ban mai, mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp được vén nhẹ lên, cô ngắng đầu nhìn lớp sương mù trên tòa cao óc, tựa như những người khổng lò.

Cô vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ, đến trạm xe bus gần đó, cô cùng đám học sinh dậy sớm đang chờ xe bus.

Không lâu sau có một chiếc xe đi đến, đây là xe mà Nghê Sơ Tuyết tra tuyến đường tối qua, cô chuẩn bị sẵn tiền đút vào hòm, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Khoảng tám giờ trong khách sạn, thân hình cao lớn của Hạng Bạc Hàn mở cửa ra ngoài, chiếc áo sơ mi sãm màu cùng chiếc quần tây thon dài, khiến cả người anh trông cực kỳ nồi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play