*Đi tắm rồi ngủ sớm đi!”

Giọng Hạng Kình Hạo khàn khàn nói.

Tưởng Hân Vy ngồi dậy, có chút không dám nhìn anh: “Anh cũng vậy, ngủ ngon!”

Tưởng Hân Vy nói xong, liền tự giác đi đến phòng khách, Hạng Kình Hạo ngồi trên sofa, dưới ánh đèn pha lê, nhan sắc anh tuần tú như chạm ngọc, cũng lộ chút nam sắc phong tình.

Anh nhìn về phía phòng khách, đáy mắt lộ ra tia ấm áp, mà một loại mãn nguyện.

Tưởng Hân Vy dựa vào cửa, khuôn mặt hồng hào tươi tắn, lúc này trong đầu cô vẫn còn cảm giác lúc trước, cảm giác lạ lùng vừa nguy hiểm vừa ngọt nào, hắp dẫn cô, làm cô từng bước đắm chìm.

Nhưng tình yêu không phải thứ gấp gáp liền có được, ngược lại phải như gần như xa mới thể hiện được sự ngọt ngào và chờ mong.

Tưởng Hân Vy tắm xong, cô thật sự quá buồn ngủ rồi, cô năm lên giường, trở người một cái, gôi lên tay của chính mình rồi ngủ thiếp đi.

Chỉ là cô không biết có ai đó phòng bên cạnh, lại vì chuyện vừa nãy mà cần phải tắm nước lạnh, còn mát ngủ đến nửa đêm mới chìm vào giấc mộng.

Dù là chịu dày vò như vậy, nhưng Hạng Kình Hạo vẫn cam tâm tình nguyện.

Nước D.



Chớp mắt ngày xuất phát đã càng ngày càng gần, Nghê Sơ Tuyết vẫn luôn đợi ngày này, cô đang đợi điện thoại của Hạng Bạc Hàn.

Rất nhanh cô liền đợi được rồi, bởi vì Hạng Bạc Hàn phải bay trước ngày xuất phát một ngày.

Nghê Sơ Tuyết nằm trong nhà đợi, hai ngày nay, cô đều cảm thấy tâm trạng bắt an, làm chuyện gì cũng không tập.

trung, lúc nào cũng nhìn vào điện thoại.

Chiều nay, cô đang chơi cùng mèo của mình trên ban công, điện thoại cô đặt bên cạnh bỗng kêu lên, cô vì nghe điện thoại mà không cẩn thận buông cây gậy chọc mèo xuống, từ ban công 2m rơi xuống, mèo bên cạnh cô cũng nhảy xuống theo.

“Ah… Mễ Kỳ…” Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy mèo nhảy xuống, bắt lấy điện thoại rồi vội vàng xuống lầu.

“Alo!”

Nghê Sơ Tuyết vừa nghe điện thoại vừa phóng như bay xuống lầu, hơi thở gấp gáp.

“Alo! Tôi là Hạng Bạc Hàn.”

Giọng nói nam tính trầm ổn vang lên.

Nghê Sơ Tuyết vừa vui mừng vì điện thoại đến rồi, vừa thở gấp gáp chạy đến hoa viên.



“Chào chú Hạng…”

“Em đang chạy bộ à?”

“Không không, mèo của em nhảy từ tầng 2 xuống rồi, em phải xem xem nó có bị thương gì không?”

Nghê Sơ Tuyết nói xong liền vòng qua hoa viên, cô thấy mèo nhỏ đang nằm trên bãi cỏ nô đùa, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô thở phào một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng nói trầm ổn truyền tới: “Có cần chút nữa tôi gọi lại không?”

Nghê Sơ Tuyết không do dự vội vàng đáp: “Không cần, mèo nhà em không sao, chú Hạng, có phải chúng ta sắp xuất phát rồi không?”

“Đúng vậy, hai tiếng nữa xuất phát, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón em.”

Hạng Bạc Hàn thông báo cho cô ấy.

Nghê Sơ Tuyết cười đáp: “Được, em ở nhà chờ chú.”

Nghê Sơ Tuyết ở nhà đợi xe của Hạng Bạc Hàn đến đón, cô gọi điện thoại báo tin cho mẹ, phu nhân Khắc Hy Á đang diễn thuyết tại một trường đại học, nghe tin con gái sắp dời đi, bà cũng rất vui mừng.

Giao con gái cho Hạng Bạc Hàn, bà cũng yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play