“Phải đấy! Chúng tôi không ngỡ để Sơ Tuyết đi, nhưng nếu con bé muốn
đi tìm ba mẹ ruột, chúng tôi sẽ không phản đối, ủng hộ con bé.”
Hạng Bạc Hàn gật đầu: “Nếu cần, tôi có thể giúp được.”
“Cảm ơn Hạng tiên sinh, chúng tôi sẽ hỏi ý con bé.”
Vợ chồng Hán Sâm có chút ngạc nhiên, không ngờ vị Hạng tiên sinh này
lại nhiệt tình như vậy, muốn giúp con gái út tìm lại ba mẹ ruột.
Hạng Kình Hạo quay lại chỗ Tưởng Hân Vy, có chút sốt ruột, anh tưởng cô sẽ tức giận.
Tưởng Hân Vy đang ngắm hoa thì cảm thấy có ai đó chăm chú nhìn mình. Cô quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Sao anh lại nhìn em vậy?”
“Vừa rồi anh bế Mị Lạp, em không ghen sao?” Hạng Kình hạo trầm giọng hỏi.
Tưởng Hân Vy lắc đầu: “Em không ghen, cô ấy cần giúp đỡ, chúng ta có
thể giúp cô ấy mà.” Hạng Kình Hạo nhẹ nhõm thở ra, ôm cô vào lòng, hôn
lên trán cô: “Vẫn là người phụ nữ của anh hiểu chuyện.”
Đã sắp tới bữa tối, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy quay về sảnh, hai ông lão cũng đã tới, cả nhà rất đông vui.
Mị Lạp và Sơ Tuyết ngồi cạnh ba mẹ, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy
trùng hợp ngồi đối diện với cô ta. Ánh mắt Mị Lạp không che giấu nổi sự
ghen tị, cô ta nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy. Dưới ánh đèn lung linh,
Tưởng Hân Vy tỏa ra khí chất mê hồn, thứ mà cô ta không hề có, mặc dù cả hai đều có gốc gác châu Á. Mị Lạp cũng có vẻ đẹp Á Đông, nhưng cô ta là con lai nên không thể sánh nỗi với Tưởng Hân Vy với vẻ đẹp đậm chất
truyền thống. Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh nhìn Mị Lạp, cô là người hiểu
rõ tâm tư của chị gái nhất. Chị gái cô thích Hạng Kình Hạo, nhưng Hạng
Kình Hạo lại không thích chị gái. Cô còn nhớ rõ vào một buổi rối từ hai
năm trước, chị gái ăn mặc lộng lẫy tới tham gia một bữa tiệc sau đó khóc lóc quay về, ném đồ khắp nơi khiến ba mẹ rất lo lắng.
Cô cũng bị dọa sợ một phen, cô chưa từng chứng kiến Mị Lạp tức giận
đến mức đó. Nghê Sơ Tuyết đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu lên thì
nhìn thấy Hạng Bạc Hàn đang ngồi ở đối diện, đang chăm chú nhìn cô.
Nghê Sơ Tuyết bị đôi mắt sắc sảo kia nhìn chằm chằm, không khỏi hoảng hốt. Cô lễ phép mỉm cười với Hạng Bạc Hàn rồi cụp mắt xuống ăn điểm
tâm. Có chút không thoải mái, nhưng may là người lớn đang nói chuyện nên Hạng Bạc Hàn cũng không nhìn cô nữa. Nghĩ tới thân phận của Hạng Bạc
Hàn, ngang hàng với ba mẹ mình, vậy mà vừa rồi trong hoa viên, hình như
cô ngã xuống còn hôn trúng người ta thì phải?
Thật là xáu hỗ, Nghê Sơ Tuyết đột nhiên đỏ mặt.
Hạng Kình Hạo vừa nói chuyện với Tưởng Hân Vy vừa quan sát Nghê Sơ
Tuyết ngồi đối diện, anh muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa hai chị em bọn
họ!
Nhưng Mị Lạp không hề có ý định chăm sóc cho Nghê Sơ Tuyết, cô ta
chẳng hề gắp cho Nghê Sơ Tuyết miếng đồ ăn nào, chỉ có Nghê Sơ Tuyết
chăm sóc cô ta mà thôi.
Người lớn đang nói chuyện, phận con cháu nều không biết trả lời thì tốt nhất là đừng nói gì cả. Những gia tộc tầm vóc.
giống như bọn họ đều dạy dỗ con cháu theo lễ nghi quý tộc.
Mị Lạp vừa say đắm nhìn Hạng Kình Hạo vừa quan sát ba mẹ anh, bởi vì hôm nay cô ta có dự định nói ra chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Cô ta muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, mình đã từng quan hệ
với Hạng Kình Hạo, mong rằng người lớn Hạng gia sẽ để ý chuyện này, tốt
nhất là yêu cầu Hạng Kình Hạo chịu trách nhiệm với cô ta.
Nhưng hiện giờ người lớn hai nhà đang nói tới một chủ đề khá nghiêm
túc, cô ta không thể cứ thế chen vào được. Cô ta phát hiện ánh mắt của
Hạng Kình Hạo thi thoảng lại nhìn sang Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh mình, nhưng lại chẳng hề liếc cô lấy một cái khiến Mị Lạp không khỏi ghen tị. Thế nhưng cô ta cũng có chút vui vẻ, nếu Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình
Hạo nhìn trộm em gái cô ta, không biết Tưởng Hân Vy sẽ cảm thấy thế nào? Đàn ông đều là kiểu có mới nới cứ, em gái cô trẻ trung hơn, cũng có vẻ
đẹp Á Đông, liệu có phải là kiểu Hạng Kình Hạo thích không?
Mị Lạp không chịu từ bỏ Hạng Kình Hạo, tất nhiên dù là vậy cô ta cũng không muốn sau này em gái được gả cho người cao quý hơn cô ta.
Cô ta chỉ muốn lợi dụng em gái để phá hoại tình cảm giữa Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy.
“Hân Vy, đồ ăn ở đây cháu có quen không?” Hạng phu nhân quan tâm hỏi thăm Tưởng Hân Vy, hôm nay bọn họ dùng đồ ăn Tây.
Tưởng Hân Vy mỉm cười gật đầu: “Cháu ăn rất ngon, cảm ơn dì quan tâm.”
“Ăn được thì tốt, lát nữa dì sẽ chuẩn bị vài món tráng miệng đặc sắc
theo kiểu châu Á cho cháu.” Hạng phu nhân đặc biệt chăm sóc cho Tưởng
Hân Vy.
Mị Lạp thấy cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, cô ta lập tức đặt
dĩa xuống, giơ tay lên: “Cháu có một chuyện muốn nói với mọi người!”
“Ò! Mị Lạp, cháu có chuyện gì quan trọng sao?” Hạng phu nhân nhìn sang cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT