Cô đang dùng bữa sáng thì nghe tháy người giúp việc gọi: “Chào thiếu gia.”

Hạng Kình Hạo mặc quần áo ở nhà bước tới chỗ cô.

Tưởng Hân Vy ngạc nhiên nhìn anh, không phải tối hôm qua anh ngủ rất muộn sao? Tại sao lại dậy sớm như vậy?

“Sao anh đã dậy rồi? Anh không ngủ thêm một lát sao?”

Tưởng Hân Vy quan tâm hỏi.

Hạng Kình Hạo mỉm cười ngồi xuống đối diện cô: “Nghĩ tới cảnh em ăn sáng một mình, anh không ngủ được.”

“Sao anh biết em ăn sáng một mình vậy?”

“Tối hôm qua mẹ anh nói, sáng nay ba mẹ ra ngoài từ sớm, chẳng phải em sẽ ăn sáng một mình sao?” Hạng Kình Hạo nói xong, giơ tay xoa mi tâm, trong mắt vẫn còn tơ máu.

“Vậy anh ăn sáng rồi đi ngủ thêm đi.” Tưởng Hân Vy đau lòng nhìn anh.

“Không sao, anh ở bên em. Trưa nay lại ngủ.” Hạng Kình Hạo chống cằm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt cô trong trẻo mà tươi vui, khiến anh ngắm mãi không thôi.

Trước hoa viên, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, Mị Lạp trong bộ đồ lộng lẫy bước xuống. Cô ta mặc váy ngắn bó sát, khuôn mặt xinh đẹp, thản nhiên đi vào đại sảnh.



Người giúp việc nhìn thấy cô ta liền hoảng hốt đi tới chào hỏi: “Mị Lạp tiểu thư, cô tới rồi.”

“Anh Kình Hạo đâu rồi?” Mị Lạp thẳng thừng hỏi.

“Thiếu gia đang… đang ăn sáng!”

Mị Lạp liếc nhìn vào phòng ăn: “Anh ấy ăn sáng ở đâu?”

“Ở… trong hoa viên. Mị Lạp tiểu thư, có chuyện gì không?”

“Tôi tới tìm anh Kình Hạo thì sao, không cần nói cho cô chứ!” Từ trước tới nay Mị Lạp luôn coi thường người giúp việc. Trong mắt cô ta, người giúp việc không có tư cách nói chuyện với cô ta.

Từ nhỏ Mị Lạp đã thường xuyên cùng ba tới đây làm khách, hết sức quen thuộc với trang viên Hạng gia. Cô ta õng ẹo đi về phía hoa viên.

Nhìn thấy trong phòng ăn ở hoa viên không chỉ có Hạng Kình Hạo mà còn có cả cô gái chướng mắt kia, sắc mặt Mị Lạp thoáng sằm xuống. Cô ta thân mật gọi: “Anh Kình Hạo, anh ở đây sao!”

Hạng Kình hạo nhướn mày, anh đã hỏi rõ mối quan hệ giữa anh và cô ta qua mẹ rồi.

Tưởng Hân Vy nhìn thấy Mị Lạp, không còn đau khổ như tối hôm qua nữa. Cô biết Mị Lạp chỉ là bạn từ nhỏ của Hạng Kình Hạo, anh không hề có tình cảm nam nữ với cô ta.



“Mi Lạp, cô tới rồi.” Ánh mắt của Hạng Kình Hạo có chút lạnh nhạt. Mị Lạp thấy ánh mắt đó, trong lòng không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ anh Kình Hạo đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?

“Anh Kình Hạo, em có thứ này muốn tặng cho anh.” Mị Lạp nói rồi, lấy ra một cuốn album ảnh. Đó là những tắm hình chứng minh cô và Hạng Kình Hạo lớn lên cùng nhau.

Hơn nữa còn có hình cô ta thân mật ôm Hạng Kình Hạo chụp ở rất nhiều buổi tiệc. Những tắm hình này đều do bạn của cô ta chụp lại, cô ta luôn giữ tới tận bây giờ.

Mị Lạp không hề để ý tới Tưởng Hân Vy, cô ta đưa album ảnh cho Hạng Kình Hạo: “Đây là những hồi ức quý giá nhất của chúng ta, anh phải xem kỹ đầy nhé!”

Hạng Kình Hạo cầm lấy album, gật đầu: “Được, tôi sẽ xem.”

“Xem ngay bây giờ đi!” Mị Lạp nói rồi, ngồi xuống vẫy tay nói với người giúp việc: “Chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng!”

Sau đó, cô ta lườm Tưởng Hân Vy đầy địch ý: “Sao cô vẫn còn ở đây thế? Tối hôm qua cô có ý giả vờ ngã rồi ngất xỉu, là để ở lại đây đúng không?”

Mị Lạp không hề biết rằng, sau một đêm, Tưởng Hân Vy đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng Hạng Kình Hạo.

“Mị Lạp tiểu thư, xin chào, tôi tên là Tưởng Hân Vy.”

Tưởng Hân Vy không muốn đắc tội người khác.

Ánh mắt Mị Lạp rất khó chịu: “Tôi chẳng muốn biết cô là ai cả. Anh Kình Hạo mất trí nhớ, nếu cô muốn nhân cơ hội này lấy lòng anh ấy, tôi khuyên cô đừng nên vọng tưởng thì hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play