Rốt cục xe dừng lại, Richard nói với cô: “Tưởng tiểu thư, cô đi theo tôi! Hành lý của cô sẽ có người hầu mang lên phòng.”

“Được!”

Tưởng Hân Vy gật đầu, liền đi theo Richard.

Cô đánh gia cảnh sắc xung quanh, liền nhìn thấy bên trong bước ra một thân ảnh tao nhã. Chính là Hạng Kình Hạo bước ra nghênh đón.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị mà gặp mặt khiến trái tim Tưởng Hân Vy ngừng đập vài giây, sau đó lại đập mạnh, ánh mắt cô gắt gao nhìn người đàn ông đang đi tới.

Hạng Kình Hạo đương nhiên cũng thây cô, ánh mắt không hề ôn nhu mang ý cười, mà là thắn sắc xa lạ đánh giá cô.

Mà đúng lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ: “Anh Kình Hạo, anh đợi em.”

Nói xong cô ta liền nhanh bước đến, nhìn thấy Tưởng Hân Vy đứng cách đó không xa liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay Hạng Kình hạo, có chút thị uy nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy.

Dưới ánh mặt trời, Tưởng Hân Vy một thân áo trắng, mái tóc đen lấy mềm mại cột ở sau đầu, lộ ra sắc mặt có chút tái nhớt, dưới ánh nắng chói chang cô có chút mong manh.

Mắt cô nhìn thấy đôi nam nữ đang kéo tay kia, nhất thời nước mắt liền chảy ra khỏi hốc mắt, theo gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không tiếng động rơi xuống.



Cô không nói gì, cũng khóc không ra tiếng, cứ như vậy nhìn Hạng Kình Hạo, ánh mắt có chút mong lung, cô thật sự nhịn không được mà cắn đôi môi đỏ mọng, nước mắt làm trước mắt nhòe đi, cũng làm nhòe đi thân ảnh người đàn phía trước.

Hạng Kình Hạo nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia, nhìn cô gái không tiếng động lại khóc đến bi thương như vậy, trái tim không hiểu sao lại đau nhói, anh nhanh chóng vặn vung tay Mị Lạp, cất bước đi tới.

Mị Lạp gấp đến hét lên: “Anh Kình Hạo.”

Tầm mắt Tưởng Hân Vy mơ hò, thấy người đàn ông đến gần phút chốc liền bối rối, cô vươn tay lau nước mắt, lúc này liền có một bàn tay giúp cô lau đi.

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Không giới thiệu mình một chút, khóc cái gì?”

Tưởng Hân Vy nắm lấy tay anh, đem gương mặt đầy nước mắt chôn trong tay anh, cả người run rẫy.

Cô run quá lợi hại khiến anh cảm thấy cô như sắp ngắt đi, anh liền vươn tay ôm lấy cô, mà trong lòng bàn tay anh lúc này, đều là nước mắt nóng hỏi.

Tưởng Hân Vy cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ở trong lòng Hạng Kình Hạo ngẳng đầu, mà lúc này cánh tay cô bị một lực mạnh đầy ra: “Cô là ai? Sao lại dám đến gần anh Kình Hạo của tôi.”

Sức lực Mị Lạp lớn kinh người, đem Tưởng Hân Vy đẩy mạnh, khiến cô văng ra khỏi người Hạng Kình Hạo.

Tay khác của Hạng Kình Hạo lập tức bảo vệ cô, không để cô ngã xuống.



*“Mị Lạp, không được vô lễ.” Hạng Kình Hạo trầm thấp khiển trách hành động của Mị Lạp.

Cô ta lập tức cắn môi, có chút ủy khuất nhìn anh, đồng thời ánh mắt nhìn Tưởng Hân Vy cũng mang theo địch ý, cô gái này không biết chui ra từ đâu, cô ta thật sự không muốn chào đón. Thậm chí liếc mắt một cái cũng chán ghét.

“Tôi mặc kệ cô là ai, nếu cô thừa dịp anh Kình Hạo của tôi mất trí nhờ mà tới đây giả vờ, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”

“Cô là ai2”

Tưởng Hân Vy nhìn cô gái này quen thuộc với Hạng Kình Hạo như vậy thì vô cùng hiều kì.

Mị Lạp liền đắc ý nhìn chằm chằm cô: “Tôi là bạn gái chính thức của anh Kình Hạo, cô đừng có dây dưa vào anh ấy.”

Tưởng Hân Vy bỗng lùi ra sau vài bước, ngẳng đầu không tin tưởng nhìn Hạng Kình Hạo: “Hóa ra anh có bạn gái?”

Đối mặt với câu chất vấn này, Hạng Kình Hạo nhát thời không biết nói gì, anh nhìn về phía Mị Lạp suy nghĩ cô ta rốt cục có phải bạn gái của mình không?

*Trước kia anh vì sao không nói cho em biết?”

Trái tim Tưởng Hân Vy đau nhói, hóa ra ở nhà anh đã có bạn gái rồi sao? Vậy tại sao anh còn thổ lộ với cô? Còn muốn cô làm bạn gái anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play