Chương 151: Tô Hi Say

Chẳng lẽ cuộc sống riêng tư bên ngoài

của cô con gái nhỏ thực sự loạn như vậy

sao?

“Mẹ! Em gái là người như thế nào chẳng

lẽ cha mẹ lại không biết sao? Ở bên trong

ngành giải trí có rất nhiều điều đều là tin

đồn thất thiệt không phải sự thật.” Tô

Thắm giải thích thay cô.

“Hừ! Không nên làm việc trong giới điện

ảnh, như vậy thực sự không tốt cho danh

tiếng của bản thân! Con cũng biết đấy,

nếp sống của cái ngành nghề này càng

ngày càng xấu.” Ánh mắt cha Tô lập tức lộ

ra vẻ không hài lòng.

Trái tim Tô Hi khẽ nhảy dựng lên, ở bên

ngoài cô là nữ minh tinh đang lên, ở nhà

cô chỉ là vật trong suốt.

“Cha, mẹ, con sẽ chú ý!” Tô Hi ngoan

ngoãn trả lời.

Tô phu nhân nhìn đứa con gái nhỏ của

mình và nói: “Hi Hi, mẹ và cha con muốn

sớm gả con cho một nhà nào đó, con cứ

yên tâm kết hôn, đừng lộ diện ra ngoài

nữa.

Tô Hi đang ăn cơm mà đơ người ra,

hoảng hốt ngắng đầu lên nói: “Á! Cha, mẹ,

con vẫn chưa có ý định muốn kết hôn.”

“Tóm lại, cha và mẹ của con sẽ chọn cho

con vài chàng trai khá tốt, con đi gặp mặt

tìm hiểu một chút, bây giờ thì không đến

lượt con đi chọn người khác đâu.”

“Cha… Con không muốn đi xem mắt, con

cũng không muốn kết hôn, bây giờ con

đang rất tốt.” Tô Hi đặt đũa xuống: “Con

no rồi, con đi trước đây ạ.”

Tô Hi cầm lấy túi bước nhanh đi ra ngoài,

phía sau Tô Thắm đuổi theo cô: “Tiểu Hi,

chờ một chút.”

Tô Hi đứng dưới ánh đèn cũng đã khóc

thút thít, Tô Thắm nhẹ nhàng võ võ vai cô:

“Em đừng trách cha mẹ, họ nghĩ như vậy

là tốt cho em, nhưng chị ủng hộ công việc

của em, đừng lo lắng! Chị sẽ cố thuyết

phục cha mẹ.”

“Chị, chị là niềm tự hào của họ, không

phải là em, em chỉ là người làm mắt mặt

họ thôi.” Tô Hi ôm chặt chị gái, cô thật sự

uất ức, cô chỉ là đuổi theo ước mơ của

bản thân mà đi ngược với mong đợi của

gia đình mà thôi.

Tô Thắm vươn tay vỗ vỗ cô: “Được rồi, sẽ

không có ai cảm thấy xấu hồ vì em cả. Chị

tin em, phim mà em đóng, chị đều sẽ đi

xem. Chỉ là tư tưởng của cha mẹ quá bảo

thủ mà thôi.”

“Vâng!” Tô Hi gật đầu rồi cất bước đi về

hướng xe của mình.

Phía sau, Tô Thắm nhìn cô khẽ thở dài.

Xe của Tô Hi chạy thẳng vào màn đêm

thế nhưng nước mắt vẫn nhòe nhoẹt khắp

mặt, cuối cùng cô dừng lại bên lề đường

gục đầu trên tay lái khóc một hồi, khóc

xong cô mới tiếp tục lái xe quay về nhà.

Cô gọi cho trợ lý Tiểu Mễ mua cho cô ít đồ

ăn nhanh về nhà, với thân phận của cô

cho dù có phải chịu ủy khuất, cô cũng chỉ

có thể dành phần lớn thời gian của mình

ở nhà, làm một người của công chúng, tự

do của cô bị hạn ché.

Nếu cô ra ngoài mà không có vệ sĩ hay trợ

lý, thì rất dễ dàng bị bao vây.

Tô Hi ăn xong đồ ăn nhanh mà Tiểu Mễ

gọi cho cô, cô liền bảo Tiểu Mễ đi về

trước, muốn một mình yên tính, nhưng cô

phiền muộn quá muốn uống một chút gì

đó, mở tủ lạnh ra thì thấy có vài chai bia

mua lần trước chưa dùng.

Bây giờ cô rất muốn uống nó.

Tô Hi cũng dùng nó để tập uống rượu, vì

cô ấy phải đi xã giao, và cô cũng không hy

vọng tửu lượng của mình không tốt.

Tô Hi lấy cả 4 lon đặt lên bàn, cô mở cả 4

chai ra, rồi uống cạn từng chai, hết chai

này đến chai khác, nghĩ đến sự nghiêm

khắc của ba mẹ mà không thể nào hiểu

nổi, thực sự cảm thấy bản thân phải chịu

nhiều ủy khuất.

Trong nháy mắt, Tô Hi đã uống hết ba

chai, no căng cả bụng, cảm thấy không ổn

nên đứng dậy đi vào toilet, nào ngờ cả cơ

thể cô run run loạng choạng trên ghế sô

pha, cô bò dậy tìm đến toilet.

Đi vệ sinh xong, cô lại nằm trên sô pha,

đầu óc đã say choáng váng, lại uống một

hơi cạn sạch, cô cầm điện thoại lên định

gọi cho Tiểu Mễ đến chăm sóc.

Cô liếc mắt đảo qua dãy số, đột nhiên,

hình như lướt qua tên của một người, cô

quay lên lần nữa thì thấy cái tên của Ôn

Lê Thâm.

Cô không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đã

xóa hết tin đồn, lúc đầu cô còn có chút tức

giận, nhưng bây giờ đang say thì làm sao

còn có lý trí được?

Cô hừ một tiếng, sau đó bám điện thoại

cho Ôn Lê Thâm, định chất vấn anh vài

câu, đồng thời cũng muốn hủy luôn 10 cái

bữa ăn kia.

Ôn Lệ Thâm lúc này đang trên đường từ

công ty về nhà, trong xe Rolls-Royce yên

tính vang lên nhạc nhẹ, thân hình mảnh

khảnh ngồi ở ghề lái, tận hưởng cảm giác

thoải mái về nhà vào ban đêm.

Đột nhiên, điện thoại di động của anh

vang lên.

Ôn Lệ Thâm cầm lên nhìn thoáng qua, cái

tên trên đó khiến anh hơi nhíu mày, sau

đó, anh bấm tai nghe Bluetooth bên tai trả

lời.

“Alol” Giọng anh vang lên trong chiếc xe

yên tĩnh, lộ ra vẻ trầm thấp.

Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ say

rượu gọi tên anh: “Ôn Lệ Thâm, tôi biết

anh đương nhiên không thích dính dáng

đến người con gái như tôi, vậy anh vì cái

gì còn muốn tôi mời đi ăn mười bữa ăn

nữa…Tôi nói cho anh biết nha! Tôi không

mời nữa… Tôi sẽ không bao giờ mời anh

đi ăn nữa.”

Ôn Lệ Thâm đương nhiên nghe ra giọng

nói say xỉn của cô, liền nhíu chặt mày: “Cô

uống rượu?”

“Anh quản tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ

không mời anh đi ăn nữa đâu.” Tô Hi ở

đầu dây bên kia khẽ nói.

“Cô đang ở đâu?” Ôn Lệ Thâm hỏi.

“Tôi ở nhàI Làm cái gì! Anh hỏi tôi ở đâu

để làm gì! Tôi không có quan hệ gì với

anh, tại sao lại xóa tin tức đó đi? Có

scandal với tôi, anh cảm thấy mắt mặt lắm

sao? Nếu anh đã cao quý như vậy…vậy

anh…vậy anh đừng có làm phiền đến tôi

nữa, tôi cũng không có thèm… tôi nói

xong rồi…chào.”

Nói xong, hình như cô quên tắt điện thoại,

ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến

tiếng rơi đồ vật.

Ôn Lệ Thâm nghe thanh âm này, đáy mắt

hiện lên sự lo lắng, người phụ nữ này một

mình một người ở nhà? Còn uống say

đến mức không biết gì?

Người say thì vô cùng nguy hiểm!

Ôn Lệ Thâm lập tức bấm điện thoại của

trợ lý Lý Uy: “Tra cho tôi địa chỉ của nghệ

sĩ Tô Hi, ngay lập tức.”

Lý Uy bên kia đơ một vài giây, nhưng vẫn

rất nhanh đáp: “Vâng!”

Một lúc sau, có tin nhắn của Lý Uy đến

điện thoại di động của Ôn Lệ Thâm, anh

cầm lên nhìn, lập tức chuyển hướng đi

thẳng đến nhà của Tô Hi.

Thật ra Tô Hi không có ngã, chỉ là khi cô

vươn tay đặt điện thoại di động lên bàn thì

đập vào chai rượu bên cạnh, khiến chai

rượu rơi trên mặt đất vang lên một tiếng.

Tô Hi nghe điện thoại xong, đột nhiên tỉnh

táo trở lại, vừa rồi nghĩ đến việc mắng

chửi người trên điện thoại, cô lập tức lấy

tay che mặt. Trời ạ! Cô bị điên rồi, sao lại

gọi điện thoại cho anh ta?

Mắt mặt quá đi, nói xong Tô Hi vội tỉnh táo

trở lại, cô không muốn biến mình thành

một kẻ say xỉn, bởi vì sự thất vọng của

cha dành cho cô khiến cô phải trở thành

một đứa con gái ngoan.

Tô Hi vừa đi, cơ thể không ổn định quỳ

rạp trên mặt đắt, tinh thần chắn động, bắt

giác đụng phải góc bàn.

“A…” Cô phát ra tiếng kêu nhẹ, trán cô

không may đụng trúng góc nhỏ của cái

bàn, lập tức có vết nhỏ phun ra máu, đau

đến chết đi sống lại.

Sao cô xui xẻo thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play