Tưởng Hân Vy gật đầu rồi ôm tài liệu ra khỏi phòng làm việc. Chuyện Tưởng Hân Vy được Tưởng San nâng đỡ cũng âm thầm được lan truyền.

Bảy giờ rưỡi tối, Hình Nhát Phàm và Bạch Hạ tới sân bay.

Hai người đi bằng lối đi riêng dành cho khách quý, lên máy bay tư nhân, chờ cất cánh.

Vừa nhận được thông báo cất cánh, Hình Nhất Phàm liền giúp Bạch Hạ cài dây an toàn, dỗ dành tâm trạng hào hứng của cô: “Chuyến bay dài mười một tiếng đồng hồ mà em vẫn có thể hào hứng như vậy sao? Em không cảm thấy buồn chán ư?”

“Có anh ở đây, em không chán!” Bạch Hạ nhìn anh, Hình Nhất Phàm luôn biết cách trêu chọc cô.

Hình Nhất Phàm xoa gáy Bạch Hạ rồi hôn lên má cô một cái: “Được, chồng dỗ em nhé.”

Bốn nữ tiếp viên hàng không trên máy bay thỉnh thoảng lại đi qua khiến Bạch Hạ thì thầm trách móc: “Không được làm bậy ở đây!”

Hình Nhất Phàm bật cười: “Ý của em là, sau khi máy bay hạ cánh, về tới khách sạn thì có thể làm bậy rồi sao?”

Bạch Hạ không nói gì mà chỉ nhìn anh, trong đầu không khỏi xuất hiện suy nghĩ, có Hình Nhất Phàm ở bên cạnh, liệu cô có phải mệt mỏi suốt chuyến đi này không đây?

Bạch Hạ không dám tưởng tượng nữa, nhưng cô biết mình sẽ mệt chết cho mà xem.

Máy bay chạy trên đường băng, cất cánh.



Khi máy bay bắt đầu cát cánh, Bạch Hạ đột nhiên hoảng loạn ôm lấy Hình Nhất Phàm. Anh dùng một tay ôm cô, tay còn lại nắm tay cô an ủi: “Đừng sợ, máy bay rất an toàn.”

Bạch Hạ vẫn có chút sốt ruột, nhưng khi máy bay ổn định thì cô cũng bình tĩnh lại.

Chuyến bay suốt đêm, Bạch Hạ xem phim hoạt hình để giết thời gian, Hình Nhất Phàm cũng xem cùng cô.

Nữ tiếp viên hàng không quấy rầy bọn họ, thỉnh thoảng mới tới hỏi xem bọn họ muốn uống gì.

Bắt giác trời đã sắp sáng, Bạch Hạ buồn ngủ, tắt phim hoạt hình rồi dựa vào vai Hình Nhất Phàm.

Hình Nhất Phàm ôm cô lại, dịu dàng nói: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi!”

“Anh cũng ngủ đi!” Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm.

“Anh vẫn chưa buồn ngủ.” Quả thực Hình Nhất Phàm chưa buồn ngủ.

Bạch Hạ đành đi ngủ trước. Hình Nhất Phàm gọi tiếp viên hàng không pha cho anh một ly cà phê, Bạch Hạ đang nằm trong lòng anh, anh cũng không làm gì được, chỉ lo cô ngủ không thoải mái.

Nhưng Bạch Hạ ngủ rất sâu.

Hành trình bay mười một tiếng, Bạch Hạ ngủ liền sáu tiếng. Khi cô tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ đã là một khoảng trời khác, cũng chỉ còn một tiếng nữa máy bay hạ cánh.



Bạch Hạ không khỏi mừng rỡ, rõ ràng đi ngủ là cách giết thời gian tốt nhất. Hình Nhất Phàm cũng vừa chợp mắt một lúc, cùng cô thức dậy.

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ăn trên máy bay. Thưởng thức đồ ăn Tây ở độ cao 39000 km trên bầu trời, lãng mạn không tả nỗi.

Ăn xong, Bạch Hạ chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm mây, ung dung nhàn nhã.

“Nghĩ gì vậy?”

“Em đang tìm linh cảm sáng tác, sau khi hưởng tuần trăng mật về, em cũng phải có gắng làm việc mới được.” Bạch Hạ cảm thấy mình không thể tiếp tục rảnh rỗi được nữa, phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của riêng mình.

Hình Nhất Phàm biết công việc của cô phải thức đêm nhiều, liền trầm giọng: “Đừng vắt vả quá, anh nuôi em!”

Bạch Hạ mỉm cười: “Em biết anh sẽ nuôi em, nhưng em cũng phải có sự nghiệp của mình chứ? Nếu không em sẽ cảm thấy thiếu thón.”

Hình Nhất Phàm mỉm cười đỡ trán cô: “Anh cho em một đứa con, em sẽ không thấy thiếu nữa.”

Bạch Hạ liền đỏ mặt: “Đáng ghét.”

Câu này của cô vô tình có chút ám muội.

Ánh mắt Hình Nhất Phàm có chút đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play