Hạng Kình Hạo đưa mắt nhìn bóng lưng cô, trong mắt của anh mặc dù có
chút thát lạc, nhưng bệnh của ông cố nội, vẫn đang thúc giục anh nhanh
chóng rời đi.
Bỏ qua chút tiếc nuối này, quay người nhanh chóng đi về phía cửa lớn.
Tưởng Hân Vy nghe điện thoại của mẹ, nghe thầy đầu dây bên kia mẹ cô
nhờ cô đi lấy đồ gì đó, cô không nghe rõ, mà quay người nhìn về chỗ của
Hạng Kình Hạo.
Trên bàn ăn đâu còn bóng dáng của anh? Ánh mắt của cô nhìn về phía
cửa lớn, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đang dần biến mắt.
Ngực của Tưởng Hân Vy có chút nhói, tự nhiên cảm thấy trong lòng mình có chút trống rỗng, lúc này, liền nghe thấy tiếng hỏi của mẹ ở đầu dây
bên kia: “Hân Vy, có đang nghe không?”
“Mẹ để quên thuốc của ba con ở trong phòng rồi, con đi lấy giúp mẹ!
Bây giờ mẹ không đi được, tí nữa ba con phải uống thuốc rồi.”
“ÒI Vâng! Bây giờ con đi lấy luôn.” Tưởng Hân Vy nói xong, liền giống như tìm được lý do rời khỏi sảnh tiệc vậy.
Cô cát điện thoại, nhanh chóng đi về phía cửa lớn, bước chân của cô có chút nhanh, thậm chí giống như đang chạy.
Cô bước ra hành lang, từ bên cạnh vòi phun nước đi về hướng khách sạn biệt thự nơi dành cho khách khứa nghỉ ngơi, lúc này khách khứa đều đang ở trong sảnh tiệc, bên phía khách sạn vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của
Tưởng Hân Vy như đang tìm kiếm cái gì. Một lúc sau, cô tự giễu cười, cô
đang tìm gì chứ? Nhanh chóng đi về phía khách sạn, tìm được lọ thuốc
dưới gối ba cô, định rời khỏi nhưng vẫn bước về phía ban công, đứng ở
chỗ cao, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang nhanh chóng lao ra
con đường thắng ấy.
Ánh mắt Tưởng Hân Vy sáng lên, cô biết đó là xe của Hạng Kình Hạo, anh rời đi.
Sau ngày hôm nay, chắc là cả đời này hai người cũng sẽ không gặp lại
nữa, Tưởng Hân Vy nâng cằm, trong ánh mắt hiện lên chút cảm xúc không
xác định, cùng lúc đó nụ cười nhẹ bên khóe môi cô cũng biến mắt. Không
có gì phải nuối tiếc cả, cô tự nói với bản thân mình như vậy.
Hạng Kình Hạo ngồi ở ghế sau, cảnh sắc ven đường nhanh chóng vút qua, mà khuôn mặt đẹp trai của anh phản chiếu lên kính xe tối màu, nhìn như
có vẻ không được để ý cho lắm.
Anh ngước mắt lên, ngón tay thon dài vuốt lấy chiếc cằm gợi cảm, cũng không phải là không còn cơ hội, anh vẫn sẽ đến đây mà.
Nghĩ vậy, tia tiếc nuối ở trong lòng anh dường như cũng biến mắt.
Tưởng Hân Vy, anh không nhịn được nhắc đi nhắc lại cái tên này, cảm tháy tên này rất hay.
Tưởng Hân Vy đưa thuốc đến chỗ của ba, trở về chỗ của mình, vị trí
bên cạnh trống không, mà ly rượu vang đỏ Hạng Kình Hạo vừa uống cũng vẫn đang còn ở đây, cô ngồi ngơ ngác mắt một lúc.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cũng đến lúc nên đi mời rượu rồi, vợ chồng
Hình Chính Đình cùng đứng lên với đôi vợ chồng trẻ, bắt đầu mời rượu từ
bàn bên cạnh.
Đối với Bạch Hạ mà nói, thì khoác tay anh, đi mời rượu khách khứa,
giây phút này, tình yêu của hai người mặn nồng chân thực đền vậy.
Một lúc sau, vợ chồng Hình Liệt Hàn cũng quay trở về, bên cạnh còn có vợ chồng Ôn Lệ Thâm, hai cặp vợ chồng ấy đến, khiến cho tất cả các vị
khách đang ngồi ở đây đều nhìn bằng ánh mắt tôn kính, hai người này ở
trong giới doanh nghiệp, có địa vị vô cùng vững chắc.
Đương nhiên, cũng có những ánh nhìn chăm chú vào hai người đàn ông
trưởng thành gợi cảm kia, có chút tò mò, hâm mộ. Bởi vì có rất ít người
đàn ông có thể điệu thấp như vậy, sau khi kết hôn, dường như không có
bắt kỳ tin đồn nào xuất hiện, mà bọn họ cũng tò mò vợ của hai người họ
rốt cuộc thì quản chồng như thế nào vậy, mới có thể bắt được hai người
đàn ông cực phẩm như vậy.
Đối với chuyện này, suy nghĩ của Đường Tư Vũ chính là, sinh cho anh
một người tình bé bỏng đi! Có con gái rồi, người đàn ông của cô sẽ không có thời gian quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, thậm chí đến mỗi buổi
tối cô cũng có thể ngủ được ngon giấc.
Tô Hi vô cùng đồng ý với cách này, vậy nên, cô cũng suy nghĩ giống với Đường Tư Vũ cho rằng sinh con gái có tác dụng.
Bởi vì hai người đàn ông này, không những là thê nô, còn trở thành nữ nhi nô().
(*) Chiều chuộng thương yêu con gái hết mực.
Quả nhiên, Hình Liệt Hàn vừa đi vào, Hình Vũ Điềm ngay lập tức lao vào trong ngực ba, cười giống như một thiên thần nhỏ bé vậy.
Con gái Ôn Lệ Thâm cũng bò từ trong lòng bà nội ra, nũng nịu trèo vào trong lòng anh, chu đáo đưa cho anh một ly nước giống như người tình
nhỏ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT