“Được! Giải thích với người nhà anh một chút, em nghĩ bọn họ đã biết chuyện này.”

Vừa nói, điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng cũng vang lên, cô lấy ra nhìn, cũng mỉm cười: “Của mẹ em, đại khái cũng là hỏi thăm chuyện này.”

Lam Thiên Thần có chút khẩn trương nói: “Vậy em giải thích với mẹ rõ ràng một chút.”

“Yên tâm, em biết rồi.”

Nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy điện thoại đi ra bên cạnh nghe máy. Mà Lam Thiên Thần cũng nhận điện thoại của anh cả mình.

“Thiên Thần, chuyện trên mạng là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh của Lam Thiên Hạo rõ ràng là vô cùng khiếp sợ.

“Anh, em là dạng người gì anh rõ ràng nhất. Đây là có người muốn bôi đen thanh danh của em, không quá hai ngày sẽ điều tra rõ ràng.”

“Em là người sắp kết hôn, chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng với Nguyệt Hoàng cùng Bùi gia, đừng để sinh ra hiểu lầm.”



Nhưng văn phòng chủ tịch bên kia vẫn có nhân viên nghiêm túc đi lên tra xét, điều này làm một đám nhân viên đều chỉ chờ đợi một kết quả cuối cùng.

Bùi Nguyệt Hoàng đã sớm tỉnh táo lại. Lam Thiên Thần áy náy lại tự trách càng thêm ảo não cùng phần nộ, việc đã tra ra đều là do Triệu Đống đã ra tay sau lưng, Triệu Đống bịa đặt loại chuyện như vậy, nếu ghen ghét anh cứ việc tính lên người anh là được, nhưng hiện tại chuyện này bị tổn thương nhất lại là Bùi Nguyệt Hoàng.

Hiện tại, không cần lên mạng cũng biết sự kiện lần này bị liên lụy vẫn là thanh danh của Bùi Nguyệt Hoàng.

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thấy Lam Thiên Thần vẫn nặng nè tâm sự, không khỏi cực kỳ đau lòng, chuyện này cơ bản là không cần đặt trong lòng, một chút ý nghĩa cũng không có, chỉ cần trái tim của họ không thay đổi thì dù Triệu Đống có bịa đặt thế nào đều không ảnh hưởng.



Bùi Nguyệt Hoàng đi đến bên người anh, vươn tay đỡ lấy vai anh, tựa trán vào trán anh, cười an ủi: “Thiên Thần, đừng tự trách, anh biết em không hề trách anh! Chúng ta về nhà đi! Nghỉ ngơi một chút rồi xử lý chuyện này.”

“Anh cam đoan sẽ không để loại chuyện này phát sinh lần nữa.” Lam Thiên Thần cam đoan nói.

“Triệu Đống có lòng tính kế anh như vậy, anh cũng khó lòng phòng bị, chỉ cần chúng ta không trúng bẫy, anh ta cũng chỉ uỗng phí tâm cơ, néu chúng ta bị ảnh hưởng vậy thì anh ta được lợi rồi.”

Lời nói của Bùi Nguyệt Hoàng làm Lam Thiên Thần vươn tay ôm cô vào lòng: “Được, anh đưa em về, chuyện này để anh điều tra.”

Bùi Nguyệt Hoàng nắm tay Lam Thiên Thần đi ra, toàn bộ trợ lý tầng phòng làm việc của chủ tịch đều biết, mặc dù chuyện này truyền rộng trên mạng nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì đến tình cảm của Lam tổng và Bùi tổng.

Nội gián của Triệu Đống là Tiểu Lý, cô ta ở tầng phụ trách tài liệu, lúc này cô ta ôm tài liệu đi ra nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần nắm tay đi ra thang máy, trong lòng cô ta liền căng thẳng, lén lút quan sát.

Lúc này, Hứa Mẫn đứng phía sau cô ta, nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của Tiểu Lý cô không khỏi ngạc nhiên, cô ta đang nhìn gì vậy?

Mà cô cũng vừa hay nhìn thấy Lam Thiên Thần cùng Bùi Nguyệt Hoàng vào thang máy riêng. Cô vươn tay vỗ vai Tiểu Lý.

Tiểu Lý lập tức sợ tới mức tái xanh mặt xoay người lại, sau khi thấy Hứa Mẫn liền không khỏi kích động nói: “Tiểu… Tiểu Mẫn…”

“Tiểu Lý, cô lén lút ở đây nhìn gì vậy?”

Hứa Mẫn nhìn thấy cô ta bị dọa xanh mặt, không khỏi nghĩ bộ dạng bản thân dọa người lắm sao?

Tiểu Lý lập tức vỗ ngực, trấn định rồi hỏi: “Tiểu Mẫn, tôi hỏi một chút, Bùi tổng và Lam tổng không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đương nhiên là không có! Tình cảm của Bùi tổng và Lam tổng tốt như vậy, một người phụ nữ nhỏ nhoi có thể ảnh hưởng đến sao?” Hứa Mẫn hừ nhẹ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play