Lam Thiên Thần ánh mắt ôn nhu đổ dồn trên mặt của cô: “Chính là muốn cùng em.”
Bùi Nguyệt Hoàng vui vẻ dán vào trong người anh, ngọt ngào cảm thụ tình yêu của anh.
Phút chốc, chóp mũi Bùi Nguyệt Hoàng ngửi thấy được một hương nước hoa vô cùng xa lạ với cô, cô không khỏi nhíu mày một cái, liền tiến tới trên người Lam Thiên Thần, bắt đầu cần thận ngửi.
Lam Thiên Thần bị bộ dáng của cô như vậy khiến cho có chút khẩn trương, anh tưởng trên người mình lây dính mùi không dễ ngửi gì.
“Làm sao vậy?” Lam Thiên Thần tò mò hỏi.
“Trên người anh tại sao có thể có mùi nước hoa lạ vậy, hơn nữa, vẫn là nước hoa phụ nữ dùng.” Bùi Nguyệt Hoàng đùa giỡn nhìn anh: “Chẳng lẽ sau lưng em làm chuyện gì có lỗi sao?”
Lam Thiên Thần không khỏi bị chọc cười: “Anh làm sao có thể có lỗi với em chứ?”
Nói xong, anh cũng ngửi ngửi ở trên người, mùi hương này trên đường không phải anh không ngửi thấy được, chỉ là như ẩn như hiện.
“Đại khái là đụng phải quần áo của người khác, nhiễm phải.” Lam Thiên Thần nghiêm túc giải thích một câu.
Bùi Nguyệt Hoàng ngửi được mùi thơm này là đến từ vạt áo tây trang của anh, trong nội tâm cô vô cùng không muốn trên người của anh dính phải mùi hương xa lạ của phụ nữ khác, đương nhiên là cô tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ là cô không thích lúc ôm anh, ngửi được cái mùi hương này.
“Cởi tây trang ra.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, ngón tay nhỏ bé của cô cởi nút buộc tây trang của anh ra.
Lam Thiên Thần cười phối hợp cô, Bùi Nguyệt Hoàng cởi xong sau, nhìn anh nói: “Đi rửa tay.”
Lam Thiên Thần cười nói: “Được, chờ anh một chút.”
Nói xong, Lam Thiên Thần xoay người đẩy cửa đi ra, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cầm lấy tây trang của anh lại ngửi, quả nhiên chính là nhiễm mùi nước hoa trên tây trang, ngay lúc cô đang lật áo, đột nhiên trong lớp lót tây trang của anh thấy vài sợi tóc, vừa đúng cắm ở nút áo bên cạnh.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi âm thầm ảo não, lẽ nào cô đã bắt đầu bị rụng tóc hay sao? Cô tự tay bắt vài cọng tóc, khi chuẩn bị muốn ném đi, dưới sự tương phản của những ngón tay trắng nõn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào sợi tóc trên tay cô, hiện lên một tia màu đỏ rượu, động tác muốn ném Bùi Nguyệt Hoàng bị kiềm lại, cô híp mí, cần thận nhìn ba sợi tóc dài này.
Liếc mắt liền nhận ra, đó cũng không phải màu tóc của cô, đây là màu đỏ thắm, mà cô là màu nâu cây đay, Bùi Nguyệt Hoàng cho là mình nhìn nhằm, cô lập tức cầm lấy một lọn tóc màu của mình, cùng cái này ba sợi làm so sánh.
Quả nhiên là màu sắc không giống nhau, Bùi Nguyệt Hoàng đem ba cọng tóc này ném vào trong thùng rác, nét mặt của cô cũng có chút thất thần.
Chỗ cúc áo tây trang Lam Thiên Thần, tại sao lại có tóc của phụ nữ khác? Nhìn chiều dài, như là bị cúc áo trang phục của Lam Thiên Thần móc vào, vậy đòi hỏi hai người làm những động tác gì, mới có thể móc tóc này vào?
Bùi Nguyệt Hoàng đang ngơ người ra, phía sau, một câu ôn nhu khẽ gọi truyền đến: “Nguyệt Hoàng, đang suy nghĩ gì vậy?”
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức ngắng đầu cười đáp lại, đưa tay liền ôm chặt lấy anh: “Không có gì, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Lam Thiên Thần cũng cười đưa tay ôm cô thật chặc: “Về sau anh cố gắng không cho người phụ nữ khác để nước hoa dính vào trên người mình nữa.”
*Ừ!” Bùi Nguyệt Hoàng trả lời lại, còn về chuyện sợi tóc, cô nghĩ, vậy nhất định cũng là một chuyện ngoài ý muốn thôi!
Cô không đề cập tới, là bởi vì loại chuyện như vậy, cô không cần để ý, cô kiên định tình cảm của Lam Thiên Thần đối với cô, cô cũng tự tin không có người phụ nữ khác có thể thay thế được vị trí của cô ở trong lòng anh.
Ở trong phòng ăn, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bỏ qua nỗi băn khoăn vừa rồi, cho đến khi cô nhìn thấy bên cạnh một cô gái chừng hai mươi, cô ấy có một mái tóc dài đẹp, toàn thân tản ra tinh thần phần chắn cùng sức sống của cô gái trẻ tuổi, hơn nữa giọng cô ấy nũng nịu lại nhu vừa mềm, cô ấy muốn ăn cái gì, bạn trai của cô ấy đều tùy cho cô đặt.
Trong đầu Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi thở dài một hơi, so với cô gái tuổi trẻ như vậy, cô hoàn toàn không có ưu thế gì.
Đang ở cô ngắn người ra, trong đĩa của cô mang được đặt vào một miếng rau, cô ngẳắng đầu, Lam Thiên Thần đối diện cười thúc giục: “Tự nhiên ngắn ra làm gì? Còn chưa ăn mấy miếng!”
“Em… có thể là hôm nay không có khẩu vị gì.” Bùi Nguyệt Hoàng cười rộ lên: “Vừa đúng lúc em đang giảm cân.”
“Không cho phép giảm cân, ăn cơm cho tốt vào.” Lam Thiên Thần không khỏi chăm chú khuyên bảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT