Ngày mai gặp gia trưởng, họ có thể chuẩn bị luôn hôn lễ.

“Đợi mấy hôm nữa có thời gian, anh dẫn em đi gặp người anh em tốt của anh, cũng hẹn cậu ấy dẫn theo bạn gái.”

“Chính là Nhị thiếu gia tập đoàn Hình thị đúng không?” Bùi Nguyệt Hoàng đã nghe anh nói, cô cũng rất vui vẻ, Lam Thiên Thần quen biết rất nhiều người ưu tú.

“Đúng! Cậu ấy cũng chuẩn bị kết hôn vào tháng năm, anh định hỏi cậu ấy đã định được ngày tốt chưa?”

“Vậy được, không nên bị trùng.” Bùi Nguyệt Hoàng cười đáp. Lam Thiên Thần nhìn dáng vẻ cô mới tắm xong, mái tóc dài thả sau gái, áo ngủ màu trắng trễ vai, nhưng trong ánh mắt Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng như nữ thần, làm anh lần nào cũng có cảm giác như bị hút hồn.

Bùi Nguyệt Hoàng đang cười, bất chợt chạm đến anh mắt anh, cô liền biết anh đang suy nghĩ điều gì, trong lòng không khỏi hốt hoảng, đưa tay che đi mắt anh, nhưng làm vậy sao cản được ý muốn yêu cô của Lam Thiên Thần chứ.

Lam Thiên Thần cười một tiếng, gương mặt tuần tú sát lại: “Nhìn vợ anh cũng phạm pháp à?”

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn gương mặt gần trong gang tắc, không có cách nào kháng cự lại anh, cô chỉ không nghĩ cuộc sống sẽ phóng túng như này, không lẽ vì cô tìm được một người nhỏ hơn mình 3 tuổi ư? Nhưng cuộc sống thế này tràn đầy hạnh phúc, mỗi lần mệt mỏi không muốn nghĩ đến công việc, chỉ cần rúc vào ngực anh ngủ say, cảm giác đó rất tốt.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Trạch trở lại trung tâm thành phó, ông hẹn Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cùng nhau ăn tối.

Trong phòng ăn, nhìn thấy ba về, Bạch Hạ nhát thời cảm thấy nội tâm đau nhói, chỉ mới máy ngày, ông đã gầy gò hẳn đi, sắc mặt mệt mỏi, đến cả tóc cũng bạc đi một mảng.

“Ba phải chú ý nghỉ ngơi chứ.” Bạch Hạ đưa cho ông một ly trà. Bạch Thế Trạch thở dài: “Giờ ba cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa rồi, ba đã xem lại cổ phần trong tay, đợi một thời gian nữa sẽ bán ra ngoài, chuyển tiền vào tài khoản cho con, mặc dù ba vô dụng, nhưng vẫn kiếm đủ tiền cho các con, ít nhất cũng đủ để con sống thoải mái hơn một chút.”

Hình Nhất Phàm cũng khuyên: “Ba, ba còn trẻ, đừng vội từ bỏ, ba phần khởi lên.” Bạch Thế Trạch khoát tay: “Bây giờ.

ba cũng không còn gì tiếc nuối, ba nợ rất nhiều người, nên bây giờ phải nhận trừng phạt, cả đời này sóng to gió lớn gì ba cũng đã trải qua, không uỗổng phí một đời, bây giờ, ba chỉ còn Hạ Hạ, ba cũng yên lòng giao nó cho con! Có con bầu bạn với Hạ Hạ, ba cũng yên tâm.”

“Ba, ba đừng như vậy, ba mới 52, chắc chắn vẫn còn nhiều chuyện cần làm.” Bạch Hạ thấy ba tự giận mình, lòng cũng muốn khuyên ông phán chắn lên, lấy lại tự tin với cuộc sống.



“Ba vẫn còn một quỹ trên danh nghĩa, coi như là đồ cưới cho con, cả đời này ba đều chỉ hi vọng con vô lo vô nghĩ, không cần phiền não vì chuyện tiền nong.” Bạch Thế Trạch thanh lý lại tài sản của mình, còn hơn 150 triệu, ông dem toàn ba số tiền này chuyển vào một tài khoản đưa cho Bạch Hạ, bản thân chỉ giữ lại chục triệu, tìm một nơi vắng vẻ ở thành phó Hải Tân chuẩn bị dưỡng lão.

Đây là những gì ông nợ Bạch Hạ, cho dù cho con bé nhiều tiền hơn nữa, ông vẫn thấy áy náy.

Bạch Hạ thở dài, nhìn Hình Nhất Phàm bên cạnh, tự hỏi không biết anh có thể khuyên ba mình không.

“Ba tuần này con đã đặt nhà hàng, hai bên gia trưởng gặp mặt, bây giờ ba con có gia nhập một câu lạc bộ, có rất nhiều hoạt động, ba có muốn cùng gia nhập không? Con đăng ký cho ba.” Hình Nhất Phàm nói với Bạch Thế Trạch.

Bạch Thế Trạch vừa nghe gặp người nhà anh, ông liền vui vẻ nói: “Có thể gặp ba và anh trai con, ba cũng rất vinh hạnh, còn về câu lạc bộ, chắc ba chẳng còn sức khỏe này nữa rồi, bây giờ ba chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, sau này lại nói chuyện này đi!”

Hình Nhất Phàm chỉ có thể gật đầu: “Được! Vậy sau này khi nào ba rảnh liền có thể gia nhập câu lạc bộ của ba con.”

Cùng ăn bữa cơm này với Bạch Thế Trạch xong, trợ lý đưa Bạch Thế Trạch về khách sạn nghỉ ngơi, Hình Nhất Phàm cũng đưa Bạch Hạ về nhà.

Trong phút chốc, điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy: “Alo.”

“Hình tiên sinh, nói cho anh một tin tốt, chúng tôi đã truy bắt thành công Uông Tuyền và những phần tử nguy hiểm còn lại ở một thành phố khác, anh có thời gian thì tới một chuyền.”

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ nhìn nhau, anh nghiêm túc trả lời: “Được, ngày mai tôi nhất định sẽ tới.”

Cúp điện thoại, Bạch Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Bắt được thì tốt.”

Ánh mắt Hình Nhất Phàm thoáng qua một tia lạnh lùng, dám ra tay với người phụ nữ của anh, anh nhất định phải khiến đám người này trả một cái giá thật lớn.

Ngày mai sẽ là ngày mở phiên tòa, Diệp Giai Mị và luật sư của bà ta cũng đang nghĩ cách, chuẩn bị lấy thêm lợi ích từ Bạch Thế Trạch. Trong lòng Diệp Giai Mị, những năm nay bà ta không có công lao cũng phải có khổ lao, bởi vì có bà ta ở nhà mà Bạch Thế Trạch mới có thể an tâm làm việc, bà ta cũng phải lo liệu chu toàn cho cái gia đình này, bà ta cảm tháy việc Bạch Thế Trạch một cước đá văng bà ta thực sự là một chuyện vô tình vô nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play