Nhưng nếu bây giờ không bắt Bạch Hạ, đợi thêm Ngưu Đức đang bị nhốt chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa, tiền của Ngưu Đức còn chưa lấy được một nửa, anh ta phải tự bỏ tiền để mời thêm trợ thủ đến kia.

Trong khi tư tưởng đang giãy giụa Uông Tuyền đã tới ghé sau xe, nói với người bên trong: “Một lúc nữa trói cả hai đứa con gái lại, mục tiêu của chúng là Hình Nhất Phàm, chỉ cần cậu ta xuất hiện là được!”

“Đại ca, hai đứa là phải thêm tiền đầy!”

“Tiền không phải vấn đề, cứ giải quyết Hình Nhất Phàm rồi nói sau.” Uông Tuyền âm trầm ra lajanh.

Bạch Hạ nhìn Đỗ An Kỳ xách hai trái sầu riêng, nhìn thật nặng, lại còn thêm một qua dưa hấu lớn, Bạch Hạ chỉ mua một hộp anh đào, một quả xoài, vô cùng nhẹ nhàng, cô cười nói: “Để tôi giúp cô cầm.”

Vừa hay tay Đỗ An Kỳ cũng bị đau, cô đưa quả sầu riêng cho Bạch Hạ: “Cảm ơn cô nhé! Cẩn thận một chút, nhân viên phục vụ cho tôi sợi giấy, nói là không tìm được giấy bọc, cô cầm cẩn thận không đau tay.”

“Được rồi, không sao! Cũng không nặng.” Bạch Hạ cười.

“Mẹ tôi thích ăn lắm, tôi cũng thích, cô có thích ăn sầu riêng không?” Đỗ An Kỳ tò mò hỏi.

Bạch Hạ đã từng thử, chỉ là không thành công lắm, cho nên cô cũng không muốn ăn lắm, chỉ nghe nói giá trị dinh dưỡng rất cao.

“Tôi không thích ăn lắm.” Bạch Hạ cười một tiếng.

“Ăn ngon mà, sầu riêng ở đây còn đặc biệt thơm, lại tươi mới, mỗi tháng tôi đều đến đây mua máy trái, lần sau cô cũng mua thử xem.” Đỗ An Kỳ vô cùng quen thuộc nơi này.

Bạch Hạ cười nói: “Tôi sợ mua về Hình Nhất Phàm sẽ không chịu nỗi.”

Đỗ An Kỳ phì cười: “Đúng vậy! Đại soái ca như Hình Nhất Phàm chắc là sẽ không ăn sầu riêng đâu!”

Bạch Hạ cũng buồn cười: “Để tôi thử hỏi anh ấy xem.”



Bạch Hạ cũng thử tưởng tượng ra hình ảnh Hình Nhất Phàm ăn sầu riêng, thiếu chút nữa thì phì cười Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng tiểu khu, mà lúc này bên con đường nhỏ xanh xanh cũng không có một bóng người.

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ càng lúc càng đi tới gần vị trí của Uông Tuyền và thủ hạ, Bạch Hạ thấy phía xa xa có người đàn ông đang hút thuốc lá nói chuyện phiếm, cô chủ động tránh về phía Đỗ An Kỳ.

Uông Tuyền nhìn bọn họ càng tới càng gần, gã lập tức vờ: như lạc đường, hỏi đường hai cô gái.

“Tiểu thư, cho hỏi một chút, tôi đi giao hàng, xin hỏi cửa nam ở khu vực này đi thế nào! Tôi không tìm được.”

Đỗ An Kỳ ở khu này đã lâu, cô hiền lành trả lời: “Cửa nam không ở bên này! Máy anh phải đi về phía đông, cửa nam hơi lệch, mọi người hỏi bảo vệ là được.”

Ánh mắt Bạch Hạ quan sát đến người bên cạnh Uông Tuyền, thấy cánh tay gã có hình xăm, cô không khỏi cảnh giác, cô dắt tay Đỗ An Kỳ nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có nhiều thời gian.”

Đỗ An Kỳ bị Bạch Hạ dắt đi, ánh mắt Uông Tuyền lập tức hướng tới hai thủ hạ đã chờ từ lâu, để mỗi người họ không chế một người đưa lên xe.

Bạch Hạ bởi vì từng sống một mình ở nước ngoài ba năm, cộng thêm đã sống độc lập từ nhỏ, cô luôn mẫn cảm với nguy hiểm, mẫn cảm hơn nhiều so với Đỗ An Kỳ, khi cô nhìn thấy hai gã đàn ông chuẩn bị cản đường của mình, Bạch Hạ liền dắt theo Đỗ An Kỳ muốn đi nhanh hơn: “An Kỳ, bọn họ là người xấu, chạy!”

Đỗ An Kỳ ngắn ra, mà lúc này, một người đàn ông xăm trỏ đưa tay lên che miệng cô, trên tay là tắm vải đã tắm sẵn thuốc mê, trước mặt Bạch Hạ cũng là một người đàn ông cường tráng, anh bám vào vai cô, đưa vải thưa lên muốn che miệng cô đi.

Bạch Hạ lắc lắc bả vai, muốn thoát khỏi tay người đàn ông này, nhưng lực tay của anh rất lớn, tắm vải đã bít trên gương mặt ôc, Bạch Hạ hốt hoảng, cô vội kêu lên với Đỗ An Kỳ: “An Kỳ, sầu riêng.” Lời này khiến cho người cũng đang bị khống chế là Đỗ An Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, cứ như thế, hai cô gái cầm trái sầu riêng vừa mới mua, ném vào hai người đàn ông, vỏ sầu riêng sắc nhọn làm họ sợ đến biến sắc, vội vàng né tránh, nếu quả sầu riêng này thực sự ném xuống, vậy thì sợ rằng mặt dày mấy cũng phải nát.

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ tìm được đường thoát thân, nâng sầu riêng trong tay lên đâm vào ngực người nọ.

Uông Tuyền thấy bên mắt mình choáng váng, gã đứng ở cửa xe chờ tiếp ứng, nghĩ rằng chỉ hai cô gái này thì rất dễ dàng khống chế, nào ngờ họ cũng không phải người dễ chọc. Đỗ An Kỳ còn mạnh hơn, trong tay cô cầm trái sầu riêng, ném liên tiếp hai người đàn ông, lại lớn tiếng mắng nhiếc, nhìn thấy Bạch Hạ đang trong tay người đàn ông kia, cô lại lấy sầu riêng ném về phía đó, người đàn ông biến sắc, vội vàng né tránh.

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ lần nữa nắm lấy tay nhau, chạy như điên về phía tiểu khu, ở đó có bảo vệ, là nơi an toàn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play