Bùi Nguyệt Hoàng nhìn bộ dạng ngẩn người của anh, cô không khỏi cười hỏi: “Em không có quần áo mặc, chỉ có thể mặc của anh.”

Lam Thiên Thần đặt cốc xuống, nheo mắt nói: “Anh cảm thấy là em cố ý.”

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bị anh nhìn, cô chỉ đành hào phóng thừa nhận: “Đúng, là em cố ý mặc cho anh xem.”

Tay của Lam Thiên Thần không nhịn được ôm cô: “Em thành công thu hút sự chú ý của anh rồi.”

Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được ở trong lòng anh bật cười, Lam Thiên Thần cầm điều khiển từ xa trên nóc tủ, đóng hết toàn bộ cửa trong nhà.

Cho dù biết người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng trong lòng anh có một loại cảm giác đồ ky, tuyệt đối không để ai nhìn thấy được bộ dạng của cô.

Bạch Nguyệt Hoàng nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng ngọt ngào, cô kéo cổ hôn lên mặt anh một cái.

Lam Thiên Thần bá đạo trực tiếp hôn xuống, suýt chút nữa là làm luôn trong phòng khách, Bùi Nguyệt Hoàng thầm kêu khổ, quả nhiên không nên mặc như này mà.

Vẫn may, nồi cháo của Lam Thiên Thần nhắc nhở anh, anh liền đi nấu cháo. Bạch Nguyệt Hoàng vội vàng quay về phòng thay một bộ đồ khác xuống ăn sáng.

Ăn sáng xong, đi tản bộ ở trong hoa viên gần đó, bây giờ Bạch Nguyệt Hoàng vẫn còn di chứng sau tai nạn ô tô, hơn nữa ngay cả suy nghĩ cũng có giới hạn, chỉ cần sử dụng não nhiều hơn chút, cô có chút trạng thái đau đầu.



“Nguyệt Hoàng, anh muốn đưa em về gặp người nhà anh.” Lam Thiên Thần thấp giọng nói.

Trái tim Bạch Nguyệt Hoàng lập tức đập thình thịch, có chút lo lắng nhìn anh: “Bây giò nhất định phải gặp sao?”

Có lẽ liên quan đến vấn đề tuổi tác, cô có chút không thể vượt qua, trước đây cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ tìm một người nhỏ tuổi hơn cô.

Lam Thiên Thần biết nguyên nhân vì sao cô lo lắng, anh mìm cười xoa mái tóc dài mềm mại của cô: “Đừng lo, ba mẹ anh sẽ không để ý những thứ này, hơn nữa, em còn ưu tú hơn anh.”

Bùi Nguyệt Hoàng cắn môi: “Có thể đợi thêm chút nữa được không.”

“Đợi cái gì?’ Lam Thiên Thần cười hỏi.

“Đợi em hồi phục, trạng thái gần đây của em không được.

tốt lắm!” Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy gần đây thường ngủ không ngon, trạng thái nhất định rất tệ, cô muốn trở lại.

trạng thái tốt nhất, mới có thể đi gặp ba mẹ anh. Ị Lam Thiên Thần cười đáp lại một câu: “Được! Vậy đợi thêm hai tháng nữa! Dù sao cũng không vội.”

Buổi trưa tại Hình gia, cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng trở về, còn Hình Vũ Điềm vẫn luôn đợi daddy vừa nhìn thấy lập túc xông đến, không lâu sau liền được Hình Nhất Phàm bề lên. Mặc dù ngũ quan tinh xảo của Hình Vũ Điềm nhìn giống Đường Tư Vũ, nhưng ngũ quan cả khuôn nhỏ mặt lại giống Hình Liệt Hàn, đều nói con gái giống ba nhiều hơn!



Tưởng Lam làm một bàn đồ ăn phong phú, cả nhà ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, có hai đứa trẻ ở đây bầu không khí cũng không hè tẻ nhạt, sự căng thẳng của Bạch Hạ ở trong tiếng cười của mọi người cũng dần dần biến mắt, cô thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt yêu thương của Tưởng Lam, điều này khiến trong lòng Bạch Hạ càng yên tâm hơn.

“Mẹ, lát nữa đưa số hộ khẩu trong nhà cho con dùng một chút!” Hình Nhát Phàm ở trên bàn ăn nói với mẹ.

Câu nói này tiết lộ rất nhiều tin tức, Hình Nhất Nặc và Đường Tư Vũ đều nhìn bọn họ, ánh mắt tỏ vẻ chúc mừng.

“Xem ra nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi.” Hình Liệt Hàn cũng lên tiếng góp vui.

Hình Nhất Phàm nói với anh cả: “Anh, chuẩn bị trước phong bao lì xì lớn đi!”

Hình Liệt Hàn hừ nhẹ nói: “Cái gì mà phong bao lì xì lớn, .

anh giao lại quyền quản lý 30% phần trăm cổ phần công ty .

cho em! Em tự xử lí đi.”

Hình Nhất Phàm trực tiếp từ chối: “Không cần, em chỉ nhận lì xì thôi.”

Bạch Hạ che miệng lại cười, Hình Nhất Nặc cũng lên tiếng: “Anh ba, anh như vậy anh hai sẽ không đưa lì xì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play