Tám giờ sáng, Bùi Nguyệt Hoàng ngồi ở trong xe của Lam Thiên Thần rời khỏi bệnh viện, hai ngày nay cô ở trong bệnh viện, không xử lý được công việc, vậy nên công việc cũng đã chất đống được khá nhiều, Hứa Mẫn và Khúc Hạo đang ôm lấy tài liệu công việc của cô, từ công ty đi về phía biệt thự của Lam Thiên Thần.

Lam Thiên Thần cũng rất đau lòng cho cô, mới hai ngày mà thôi, hình như cô đã gầy đi một chút rồi. Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng trải qua tai nạn xe, bây giờ cô ngồi ở trong xe, trong lòng cũng có chút cảm giác sợ hãi, hầu hết thời gian trên đường cô đều nhắm mắt, Lam Thiên Thân vừa nói chuyện với cô, vừa bật nhạc nhẹ, làm nhẹ đi chứng sợ hãi của cô. Cuối cùng, đến biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng vừa xuống xe, liền cảm thấy có chút chóng mặt, Lam Thiên Thần ở ngay bên cạnh cô, phát hiện cô nâng trán lung la lung lay, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, đôi mắt Bùi Nguyệt Hoàng mê ly nhìn anh, cánh tay mảnh khảnh giống như rắn vậy ôm lấy cổ của hắn.

“Đầu có chút choáng.” Bùi Nguyệt Hoàng bắt đắc dĩ nở nụ cười.

Lam Thiên Thần lập tức cúi người xuống, cánh tay rắn chắc luồn qua gối, ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm ngang cô vào trong lòng.

“Anh bề em vào.” Lam Thiên Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, đúng là cảm thấy cô gầy đi một chút rồi.

Ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng đều là sự ôn nhu hiền hòa của một cô gái nhỏ bé, cô nhẹ nhàng dựa mặt mình vào vai của hắn, cảm nhận sức mạnh của hắn.

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên ghế sofa của anh, anh cầm thêm một cái gối ôm cho cô dựa lưng, ngồi xổm xuống ôn nhu nói: “Bây giờ lúc nào em cũng sẽ có triệu chứng đau đầu chóng mặt, đừng có đi lung tung, có chuyện gì thì gọi anh, anh đi sắp xép phòng cho em.”

Bùi Nguyệt Hoàng cong cười: “ml! Tôi sẽ ngoan ngoãn.”

Lam Thiên Thần đứng người lên mang cho cô một cốc nước ấm, liền bắt đầu sắp xếp dọn dẹp nhà cửa, là một người đàn ông, làm việc nhà nhanh chóng dứt khoát, khiến Bùi Nguyệt Hoàng có hơi giật mình kinh ngạc, rõ ràng anh cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, năng lực tự chăm lo cho cuộc sống vậy mà còn mạnh hơn cả một người con gái như cô.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe và tiếng chuông cửa, Lam Thiên Thần thấy bóng dáng của Hứa Mẫn với Khúc Hạo ở bên ngoài, anh mở cửa phụ cho hai người họ đi vào.

Rất nhanh, trong tay Hứa Mẫn và Khúc Hạo đều mang theo một túi tài liệu đi vào.

“Bùi tổng, bây giờ chị đã đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Mẫn lo lắng hỏi.

“Chị không sao! Chỉ là thi thoảng có chút đau đầu chóng mặt.” Bùi Nguyệt Hoàng lắc đầu, trong ánh mắt thiếu đi khí thế lăng lệ của ngày xưa, cô mặt một bộ quần áo ngủ màu trắng nhạt, tản ra phong tình của một cô gái.



Tóc dài tùy ý buộc ở sau ót, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo một tia mỹ cảm của người bệnh, Hứa Mẫn cùng Khúc Hạo đều phát hiện, trước mặt Lam Thiên Thần, nữ chủ tịch của bọn họ biến thành chim nhỏ nép ngưòi(*) mắt rồi.

(‘) yếu đuối dựa dẫm vào người khác, thường chỉ tình nhân với nhau).

Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, vậy mà có thể khiến cho một nữ cường nhân bỗng trở thành một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối.

“Bùi tổng, vậy cô phải giữ gìn sức khỏe, chúng tôi không làm phiền hai người nữa.” Khúc Hạo tháy thế, ra hiệu cho Hứa Mẫn là cần phải đi.

Hứa Mẫn cũng thức thời đứng dậy, chỉ vào túi tài liệu nói: “Bùi tổng, chúng em đã phân loại xong rồi, có một bộ phận là tài liệu gấp, có một bộ phận là chị có thể xem từ từ, buồi chiều chúng em sẽ đến lấy 1 phần đi.”

“Được! Chị sẽ xem.” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu. Hai người trợ lý rời đi, Lam Thiên Thần cầm thức ăn sáng nay anh mua từ trong xe ra đi vào, nhìn thấy cô gái trên sofa, không ngoan ngoãn dưỡng bệnh, rất nhanh cầm tài liệu lên xem, anh nhăn nhăn mày nói: “ Bây giờ em đừng xem nữa, nghỉ ngơi một chút rồi xem.”

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười: “Không sao, tôi vẫn có thể kiên trì được.”

Lam Thiên Thần buông đồ ăn xuống, đi đến bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc của anh bá đạo ôm cô vào lòng, mà anh lại đưa tay ra cầm lấy tài liệu của cô xem.

Bùi Nguyệt Hoàng thoải mái dựa vào trong ngực anh, cô ngắn đầu lên nói: “Tôi tạm thời đưa công việc của tôi cho cậu, cậu xử lý giúp tôi đi!”

Lam Thiên Thần lắc đầu nói: “Anh chỉ phụ trách xem giúp em thôi, tắt cả những quyết sách vẫn phải do em làm chủ!”

ðI Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được cong môi cười muốn cậu cũng ra quyết sách với em, tôi tin cậu.”

Ánh mắt của Lam Thiên Thần dời khỏi tư liệu, nhìn vào gương mặt của cô: “Anh có thể coi câu nói này của em, thành anh sẽ trỏ thành chồng tương lai của em không?”

Khuôn mặt không có chút khí sắc nào của Bùi Nguyệt Hoàng lại bởi vì câu nói này của anh mà xuất hiện một việt hồng nhưng cô cũng không phải là kiểu con giái xấu hổ nữa rồi, sau khi trải qua chuyện này, cảm ngộ của Bùi Nguyệt Hoàng về sinh mạng lại nhiều thêm một tầng, cô nhất định không được để cho bản thân mình phải lưu lại một chút nối tiếc nào, cô muốn có cái gì thì phải ngay lập tức đi giành lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play