Chương 1167:

 

Xe của Lam Thiên Thần cũng lái đi, Diệp Tiêu tức giận đi về phía xe của mình.

 

Trong xe của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng người lái xe, tim thắt lại, Hình Nhất Phàm có chút lo lắng nhìn cô vài lần.

 

“Em có cần anh giải thích gì không?” Hình Nhất Phàm trầm giọng hỏi.

 

Bạch Hạ cười nhìn qua: “Vậy anh muốn giải thích điều gì?”

 

“Nếu em có gì muốn biết thì cứ hỏi anh, anh sẽ không bao giờ giấu em.” Hình Nhất Phàm lo lắng rằng cô sẽ suy nghĩ lung tung.

 

Bạch Hạ lúc trước có chút buôn bực, nhưng bây giờ tâm trạng cô đã vô cùng tốt.

 

“Không có!” Bạch Hạ mím môi, cười nhìn màn đêm ngoài cửa số.

 

Diệp Tiêu thích Hình Nhất Phàm, cô biết, nhưng Hình Nhất Phàm không thích cô ta, cô cũng biết. Vì vậy, không có gì để hỏi.

 

Đôi môi mỏng của Hình Nhất Phàm cũng nhoẻn cười, người phụ nữ này tin tưởng anh đến vậy sao?

 

“Vẫn còn sớm, chúng ta đi trung tâm thương mại, tối nay em thích thứ gì, anh sẽ mua cho em.” Hình Nhất Phàm đột nhiên trẻ con muốn thực hiện câu nói trên bàn ăn.

 

Anh muốn cho cô biết rằng anh nói được thì sẽ làm được.

 

Bạch Hạ cũng nghe ra, cười thành tiếng: “Không cần.”

 

“Anh muốn mua cho em.” Hình Nhất Phàm kiên quyết nói.

 

Bạch Hạ còn có chút nói không lại anh: “Em thật sự không cần mà!”

 

“Mua đồng hồ, mua túi, mua mọi thứ em thích.” Hình Nhất Phàm có một sự có chấp, anh thể hiện việc yêu một người là sẵn sàng chỉ tiền cho cô ấy.

 

Bạch Hạ ở bên cạnh cười bắt lực: “Hình Nhất Phàm, anh cho rằng em yêu anh là vì yêu tiền của anh sao? Vậy anh cho rằng em yêu tiền của anh hơn con người anh, anh sẽ rất vui vẻ đúng không?”

 

Trái tim của Hình Nhất Phàm như bị chặn lại ngay lập tức, anh kinh ngạc nhìn cô.

 

“Em yêu là yêu con người anh, nếu anh yêu em, thì anh phải tôn trọng em, đúng không!” Bạch Hạ cũng hết lời, để thuyết phục anh đừng tiêu tiền bừa bãi, cô đã phải động tới những đạo lý lớn rồi.

 

“Em không tiêu tiền của anh, trong lòng anh thấy bắt an.”

 

Hình Nhất Phàm có chút yếu lý nói.

 

Bạch Hạ bị chọc cho bật cười: “Làm gì có ai như anh!

 

Được rồi, em tiêu tiền của anh, lát nữa em muốn mua trái cây ở dưới khu dân cư, anh trả tiền giúp em.”

 

Hình Nhất Phàm: “…”

 

Đến cổng khu dân cư, Bạch Hạ thật sự đi chọn trái cây, trước đây cô không dám mua trái cây đắt tiền, bây giờ, cô cứ vậy mà chọn bỏ vào túi.

 

Hình Nhất Phàm quẹt thẻ tổng cộng là hai trăm bốn mươi tệ, điều này khiến anh tiếp tục chán nản, nghĩ sau này phải dụ người phụ nữ này tiêu tiền của mình.

 

Hình Nhất Phàm xách trái cây, Bạch Hạ đi theo sau anh ta, tâm trạng tốt đến bất ngờ, bước nhanh đi theo anh.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay về phía cô, tay của Bạch Hạ lập tức nắm lấy.

 

*“Lát nữa đến nhà em ăn trái cây đi!” Bạch Hạ nói.

 

“Tối nay anh muốn ngủ lại nhà em.” Hình Nhất Phàm đột nhiên xấu xa tiến lại gần cô.

 

Bạch Hạ lập tức sợ mà gạt tay anh ra: “Không được.”

 

“Ngủ trên sofa cũng không được sao?”

 

“Nhà của anh ở bên cạnh! Sao anh lại muốn ngủ trên sofa nhà em!”

 

“Anh thích vậy.”

 

“Hình Nhất Phàm, đừng cứng đầu như vậy, chúng ta có lý chút đi.”

 

“Ở trước mặt em, anh không muốn có lý.”

 

“Tại sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play