Chương 1015:

 

“Một cô gái tên là Bạch Hạ, năm nay 23 tuổi, sinh nhật của cô ấy là ngày 20 tháng 8.” Hình Nhất Phàm nói hết những gì anh biết về cô. Đây là do lần trước anh giúp Bạch Hạ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy một bản hợp đồng trên bàn làm việc của cô, trên đó có thông tin ra đời của cô.

 

“Nhị thiếu gia muốn điều tra tin tức về phương diện nào của vị tiểu thư ạ?”

 

“Điều tra về gia thế bối cảnh của cô ấy đi!”

 

“Dạ được! Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ gọi lại cho cậu ngay khi có tin tức.” Hàn Dương vô cùng tháo vát nói.

 

“Được, tôi đợi cuộc gọi của anh.” Hình Nhất Phàm nói xong liền cúp máy. Anh đột nhiên nhận ra mình rất để ý đến Bạch Hạ, vẻ mặt sững sờ vài giây.

 

Bạch Hạ lần theo địa chỉ ba gửi, chậm rãi tìm kiếm ở khu vực gần đó. Đây là khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nghe nói bất động sản ở đây đã là giá bất động sản cao nhất trung tâm thành phố rồi. Có thể mua được một căn nhà ở đây, hơn nữa còn là biệt thự thì gia thế không hề tầm thường, dù sao vị trí này cho dù có tiền cũng chưa chắc giành được.

 

Bạch Hạ biết công ty của ba cô những năm gần đây đã phát triển thêm, nhưng cô chưa bao giờ xin tiền của nhà vì bên cạnh ba cô có một người phụ nữ rất hung dữ, bà ta dắt theo một đứa con trai và một đứa con gái chiếm tất cả mọi thứ của ba cô.

 

Ba cô là một người vô cùng không an phận, những năm trước ông có rất nhiều phụ nữ, lúc đó Bạch Hạ rất đau lòng khó chịu, đến giờ thì cô đã sớm thờ ơ không để ý đến nữa.

 

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là người phụ nữ đã sinh một trai một gái bên cạnh ba kia, đến giờ vẫn ngồi vững ở vị trí Bạch phu nhân, bình yên vô sự.

 

Bà ta không hề yếu đuối bắt lực như mẹ của cô, mẹ cô vì không thể chấp nhận được cách sống ăn chơi trác táng của ba, sau khi viết một lá thư tuyệt mệnh thì liền sớm kết liễu cuộc đời mình, rời bỏ hết thảy chuyện trần tục thế sự, để lại mình cô đối mặt với gia đình phức tạp này.

 

Xe của Bạch Hạ đậu ở bãi đậu xe cạnh tiểu khu, cô xách túi đi vào, vừa bước vào, bảo vệ đã yêu cầu cô phải đăng ký: “Tiểu thư, xin cô hãy đăng ký thông tin chỉ tiết của mình, thêm nữa là ghi rõ tên của chủ hộ mà cô đến thăm. “

 

Bạch Hạ viết xong, bảo vệ vừa nhìn liền kinh ngạc hỏi: “Cô là người quen gì của Bạch tiên sinh sao?”

 

*Tôi là con gái đầu của ông ấy.” Bạch Hạ giễu cợt đáp.

 

“ÒI Tôi không biết Bạch tiên sinh lại còn có cô con gái lớn như vậy!” Vệ sĩ kinh ngạc thốt lên, ba năm nay anh ta thực sự chưa từng thấy cô.

 

Bạch Hạ cũng không thấy lạ, cô đi thằng vào trong tiểu khu, bảo vệ còn tốt bụng chỉ đường cho cô. Bạch Hạ đi dọc theo con đường rộng rải của tiểu khu, nhìn số nhà, cuối cùng, cô dừng trước một căn biệt thự cỡ trung.

 

Căn biệt thự to lớn đèn đuốc sáng rực trước mặt khiến Bạch Hạ sững sờ vài giây, cô lúc này ngược lại muốn bỏ trốn hơn là đi vào đó mà.

 

Tuy nhiên, đến cũng đã đến rồi, vẫn là vào nhà chào một tiếng vậy! Mặc dù người ba này không còn xứng với chức vụ một người ba nữa, nhưng dù sao ông cũng là người đã đưa cô đến thế giới này.

 

Bạch Hạ vươn tay ấn chuông cửa, mắt bảy giây cửa mới được mở ra, Bạch Hạ đẩy cửa bước vào. Một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô không hề cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà.

 

Bạch Hạ vừa vào tới cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc trông rất có sức sống tiến ra đón, là ba của cô Bạch Thế Trạch, ông năm nay đã 46 tuổi nhưng không có chút già nua, nị ‘c lại càng ngày càng trẻ hơn.

 

Điều này cũng là nhờ có lối sống của ba Bạch, bởi vì ông luôn được bao quanh bởi những người phụ nữ khác nhau, khiến ông luôn duy trì một tâm lý trẻ trung, cùng với khí chất bất phàm và tướng mạo nỗi bật, Bạch Thế Trạch từ: thời còn trẻ cho đến nay, Bạch Thế Trạch vẫn luôn là một người không hề biết an phận.

 

Đây chính là ba của Bạch Hạ.

 

“Tiểu Hạ, con về rồi, vào đây đi! Đây là nhà mới của chúng ta.” Bạch Thế Trạch vẫn rất có tình cảm với cô con gái lớn này, dù sao ông đã dành hết sự yêu thương cho cô khi ông lần đầu được làm ba.

 

“Ba.” Bạch Hạ gọi ông một tiếng.

 

Sau lưng Bạch Thế Trạch, một cậu trai 19 tuổi và một cô gái 15 tuổi cũng bước ra, đây là hai đứa trẻ do người vợ hiện tại của Bạch Thế Trạch sinh ra.

 

“Vinh Vinh, Oánh Oánh, đến đây, gọi chị đi.” Bạch Thế Trạch nói với hai đứa con còn lại của mình.

 

“Chị.” Hai người nhìn Bạch Hạ, gọi không chút cảm xúc.

 

Bạch Hạ nhìn bọn họ cũng không có cảm tình, tuy cùng ba khác mẹ nhưng hai bên đều coi nhau như người ngoài.

 

“Yo! Tiểu Hạ về rồi đấy à? Hiếm thấy! Mau, vào nhà ngồi đi con!” Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp từ trong phòng khách tường vàng lộng lẫy bước ra, tuổi ngoài bốn mươi, bảo dưỡng rất tốt, nhưng đôi mắt đầy toan tính của bà ta, vẫn không thể che giấu được lúc bà ta cười lên.

 

Bà ta tên là Diệp Giai Mị, đúng như cái tên của mình, bà ta sinh ra đã có một gương mặt chuyên dụ dỗ người khác, đến bây giờ vẫn còn mang đến cho người ta một loại khí chất không an phận. Bạch Hạ quan sát người phụ nữ này, nhưng không chào hỏi bà ta. Bởi vì năm đó, chính bà ta là người ép mẹ cô phải nhường chỗ, làm cho mẹ của cô không nghĩ thoáng. Dù bà ta chưa bao giờ xuất hiện nhưng chuyện bà ta sinh con cho ba, bằng cách nào đó đã truyền đến tai của mẹ.

 

Dì cô đã từng tức giận nói với cô rằng năm đó chính là bà ta đã bí mật nói với mẹ cô chuyện bà ta đã sinh ra một đứa con trai. Cái chét của mẹ cô có thể là do chính mẹ cô lựa chọn, nhưng người khiến bà ấy phải kết thúc cuộc đời mình chính là người phụ nữ trước mặt và cả người ba lăng nhăng này nữa.

 

“Tiểu Hạ về là tốt rồi, làm một bàn thức ăn ngon chào mừng con gái lớn của tôi nào.” Bạch Thế Trạch cũng không biết nên nói gì với Bạch Hạ, bởi vì đẳng đãng đã ba năm rồi, ông cũng cảm giác đứa con gái này trở nên xa lạ hơn.

 

“Tiểu Hạ, gần đây con làm gì? Vẫn đang vẽ truyện tranh sao?” Bạch Thế Trạch quan tâm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play